Chereads / Tình đắng / Chapter 352 - Chương 352: Cho dù có cầu xin tôi, tôi cũng không cần em nữa (4)

Chapter 352 - Chương 352: Cho dù có cầu xin tôi, tôi cũng không cần em nữa (4)

An Noãn nhìn Lâm Dịch Xuyên một cái rồi khẽ nói với ông cụ: "Ông ngoại, vậy ông bảo tài xế đến đón cháu nhé, giờ cháu về ngay ạ."

Lâm Dịch Xuyên đang lái xe, tỏ ra không vui.

Về đến khách sạn, tài xế của ông cụ đã đến trước cả bọn họ. An Noãn bảo tài xế đợi một lát để cô vào với Lâm Dịch Xuyên một lúc.

Chắc vì mấy ngày trời không gặp nên Tảo Tảo rất bám Lâm Dịch Xuyên, cứ bắt anh bế mãi không chịu xuống.

"Mẹ ơi, hôm nay con ở lại đây với lão Lâm được không ạ?"

Suy cho cùng vẫn là máu mủ ruột thịt, sao có thể tách rời được?

An Noãn gật đầu.

"Con đi chơi với chú Ethan một lát nhé, ba nói vài câu với mẹ."

Lâm Dịch Xuyên đưa đứa nhỏ sang phòng bên cạnh.

Tảo Tảo không phục nói: "Ba mẹ nói chuyện sao lại không cho con nghe, chẳng lẽ ba mẹ có bí mật gì không thể để người khác biết được à?"

Thằng bé này, giờ biết bắt bẻ quá rồi. Nói thì nói vậy nhưng nhóc vẫn sang phòng Hứa Vĩ Thần chơi.

Tảo Tảo vừa đi, Lâm Dịch Xuyên lập tức ôm An Noãn, như muốn dùng cách này để nói cho cô biết nỗi nhớ của anh dành cho cô.

"Mấy ngày không gặp, anh phát hiện anh nhớ em đến phát điên. An Noãn, chúng ta mau kết hôn đi, anh không chờ nổi nữa rồi."

Tất nhiên An Noãn hiểu ý của anh, cô khẽ đẩy anh ra, khó chịu nói: "Lâm Dịch Xuyên, sao anh nói mà không giữ lời vậy, anh thế này liệu bác hai em có đồng ý không?"

Anh day trán, cũng không muốn ép cô, chỉ tiện thì nói một câu như vậy thôi, ai ngờ cô gái này lại kích động đến thế.

Anh lại ôm cô vào lòng, thủ thỉ: "Được rồi, anh chỉ nói vậy thôi, khi nào thời cơ chín muồi, có thể kết hôn không phải em quyết là được sao. Em phải ứng mạnh thế này khiến anh có cảm giác như anh đang ép em lấy anh đấy."

An Noãn cắn môi, không nói gì, ngay lúc này đây trong tim bỗng cảm thấy trống rỗng. Bắt đầu từ khi nào mà khi được Lâm Dịch Xuyên ôm cô không còn cảm thấy ấm áp nữa, mà cảm thấy cứ như phạm tội vậy.

Cô không ngừng tự nhủ với chính mình, đây là người ông cô sẽ lấy trong tương lai, cô vươn tay ra ôm lấy hông anh, vùi đầu vào ngực anh, nhưng trái tim có thế nào cũng không thấy ấm lên.

Anh không ngờ có một ngày lại có thể ôm được cô lần nữa. Cảm giác cứ như đang mơ nhưng đây lại là thật.

Lâm Dịch Xuyên ôm lấy mặt cô, càng lúc càng xáp lại gần, An Noãn gần như cảm nhận được tim mình sắp nhảy ra ngoài, trước giờ cô chưa từng thấy căng thẳng và sợ hãi đến vậy. Lúc anh sắp cúi xuống hôn cô, An Noãn liền nghiêng đầu đi, đôi môi nóng bỏng của anh liền chạm vào má cô.

Mắt Lâm Dịch Xuyên tối lại.

"Xin lỗi, em phải về nhà rồi."

An Noãn lao ra khỏi phòng cứ như đang chạy thoát thân.

Tim Lâm Dịch Xuyên đập loạn nhịp, bắt đầu từ khi nào mà cô bài xích cả nụ hôn của anh thế này.

An Noãn về tới nhà họ Thẩm vẫn bị muộn, vì xe của Thẩm Diệc Minh đã đỗ trong sân rồi.

An Noãn rón rén đi vào nhà, đèn phòng khách vẫn đang sáng.

"Còn biết đường về cơ à, bác tưởng cháu lại muốn qua đêm bên ngoài."

An Noãn bĩu môi, trong lòng không vui lắm, cô hầm hừ, "Bác hai, nếu bác không muốn gặp cháu thì sau này cháu không về nữa là được chứ gì, bác không cần lần nào gặp cháu cũng mắng mỏ cháu như thế đâu."

"Bác là bề trên, giờ nói cháu vài câu cũng không được nữa à?"

"Thế này có giống là bác đang nói cháu không? Giọng điệu của bác nghe cứ như đang sỉ nhục cháu ấy."

"Bác nói gì sai hả, cháu là con gái mà lúc nào cũng qua đêm bên ngoài, người ta sẽ nói cháu thế nào."

An Noãn nghe tới đây thì hoàn toàn nổi giận, cô gào lên, "Làm gì có ai nói cháu, có bác nói cháu thôi. Chúng cháu đã mua nhà ở ngoài rồi, chờ khi nào bác đồng ý chúng cháu sẽ kết hôn, lúc ấy cháu sẽ chuyển ra ngoài ở. Đến lúc đó không gặp cháu nữa thì bác có thể đỡ chướng mắt được rồi."

"Cháu!" Mặt Thẩm Diệc Minh tái dại, tay chỉ cô mà không nói được thành lời.

"Cháu mệt rồi, cháu về phòng nghỉ đây, bác cũng nghỉ sớm đi ạ."

An Noãn phát hiện, càng lúc Thẩm Diệc Minh càng quản chặt cô hơn, giờ cô cứ như một học sinh tiểu học, suốt ngày bị người lớn đôn đốc gắt gao. Thẩm Diệc Minh cứ cảm thấy cô sẽ làm gì đó không ra gì ở bên ngoài, cái cảm giác nghi ngờ này thật sự không tốt chút nào.

An Noãn tắm rửa xong đi ra liền thấy Tiết Ngọc Lan ở trong phòng cô.

"Bác dâu."

Tiết Ngọc Lan hiền hòa cười, quan tâm nói: "Cháu gái, lau khô tóc đi không sẽ bị cảm đấy."

An Noãn gật đầu, cô phát hiện người bác dâu này còn thương cô hơn cả bác cô nữa.

"Vừa rồi cháu lại cãi nhau với bác hai cháu đấy à?"

An Noãn phụng phịu.

"Dạo gần đây bác hai cháu gặp phải một số chuyện, có thể tâm trạng không được tốt lắm, cháu đừng so đo với ông ấy nhé."

An Noãn nghi ngờ hỏi, "Bác hai gặp phải chuyện gì thế ạ?"

"Chuyện chốn quan trường, bác cũng không hiểu lắm, nhìn chung thì có vẻ như không thuận lợi như trước."

An Noãn gật đầu, "Vâng ạ, sau này cháu sẽ chú ý, cố gắng tránh bác ấy, không xuất hiện trước mặt bác ấy nữa."

Tiết Ngọc Lan chậc lưỡi, "Cháu mà tránh ông ấy, ông ấy lại càng buồn hơn đấy, cháu nên ở bên ông ấy, dỗ dành ông ấy nhiều vào. Nói thật, trong nhà này, người ông ấy thương nhất là cháu, nhiều khi ngay đến bác đây cũng thấy ngưỡng mộ cháu đấy."

"Bác à."

Tiết Ngọc Lan nhẹ nhàng bảo: "Ông ấy tìm người làm món Giang Thành dỗ cháu vui. Lần nào cãi nhau với cháu, ông ấy cũng cúi đầu trước. Cháu có biết không, ngoài ông cụ ra, ông ấy chưa từng cúi đầu trước bất cứ ai đâu."

"Bác dâu!"

"Bác cũng chỉ nói thế thôi, bác cháu thương cháu gái nhất, bác cũng hiểu mà."

Sau khi Tiết Ngọc Lan đi rồi, An Noãn vẫn cảm thấy những lời bà nói rất sâu xa, nhưng lại không nhìn ra được không đúng ở chỗ nào.

Cô nằm lên giường, lăn lộn mãi vẫn không ngủ được. Cô là một người vô cùng nhạy cảm, đang nghĩ liệu có phải Tiết Ngọc Lan bắt đầu ghét cô rồi không, nhưng rõ ràng bà cũng rất quan tâm đến cô mà.

Mối quan hệ giữa cô và Thẩm Diệc Minh còn chưa dịu xuống, sáng hôm sau ông đã đi, nghe nói lần này còn đi nước ngoài, cũng đưa cả Tiết Ngọc Lan theo.

An Noãn ăn sáng với ông cụ, ông cụ trách cô, "Nghe nói tối qua cháu lại cãi nhau với bác hai cháu à, bác cháu giận nên sáng sớm đã đi rồi, con bé này, cháu không thể nói chuyện đàng hoàng với nó được sao?"

"Là bác hai gây chuyện với cháu."

Ông cụ bị chọc cười, dịu dàng xoa tóc cô, cười nói: "Làm gì có ai dám gây chuyện với cháu, chẳng phải mọi người đều đang tìm mọi cách để chiều cháu đấy sao."

"Ông ấy không chiều cháu đâu, lúc nào cũng trách cháu, sợ cháu ra ngoài làm chuyện xấu, khiến ông ấy mất mặt."

"Đó là quan tâm!" Ông cụ nhấn mạnh.

Cảnh vệ bỗng vào báo, "Ông chủ, cháu trai của nhà họ Mạc, Mạc Trọng Huy tới, cậu ta muốn gặp ông."