"Anh đã đặt vé máy bay sáng mai về Luân Đôn, nó đang quấy không chịu về."
Tim An Noãn thắt lại, khó chịu không nói được thành lời.
Cô vào phòng, đi thẳng vào phòng ngủ, thằng bé đang giận dỗi ngồi trên giường, dáng vẻ tức giận kia quả thật khiến người ta rất xót xa.
"Tảo Tảo." An Noãn khẽ gọi, cô khuỵu người xuống dang tay ra với thằng bé.
Nhóc con phản xạ có điều kiện quay ngay lại, trông thấy An Noãn, thằng bé nở nụ cười, chạy xuống khỏi giường, lao vào vòng tay cô.
"Mẹ, sao hôm qua mẹ không tới thăm con? Tảo Tảo nhớ mẹ lắm."
An Noãn ôm chặt lấy thằng bé, nơi nào đó trong tim hơi đau đớn.
"Tảo Tảo, mẹ cũng nhớ con, không được gặp con mẹ cũng nhớ con lắm."
"Thế sau này mẹ đừng rời xa Tảo Tảo nữa được không ạ?"
An Noãn rất muốn đáp lại thằng bé, nhưng khóe miệng động động cuối cùng vẫn không thể thốt ra được.
Lâm Dịch Xuyên dựa vào khung cửa, nhìn hai người một lớn một nhỏ trong phòng, anh chỉ hận bản thân không có sức hút, không thể đoạt được trái tim cô gái này lại. Nếu không cả hai người này đã thuộc về anh, cuộc đời này cũng chẳng còn gì hối tiếc nữa rồi.
Đáng ra anh nên học cách tàn nhẫn hơn một chút, trước giờ không nên cho cô có cơ hội để chùn bước, hoặc anh nên chiếm được cô từ sớm, chuyện sẽ không thành ra như thế này. Không phải anh chưa từng nghĩ đến những chuyện này, chỉ là anh không nỡ, không nỡ cưỡng ép cô, không nỡ trông thấy cô rơi nước mắt. Có lẽ khi ở bên cạnh Mạc Trọng Huy cô mới có thể thật sự hạnh phúc, anh thà chịu đựng mọi nỗi đau để cô được vui vẻ hạnh phúc còn hơn. Nếu giờ, cô nói với anh "Lâm Dịch Xuyên, chỉ cần anh từ bỏ mọi thứ ở Luân Đôn, em sẽ ở bên anh", Lâm Dịch Xuyên anh cũng sẽ không hề do dự mà nói cho cô biết rằng kể cả có bắt anh từ bỏ mọi thứ trên thế giới này vì cô anh cũng bằng lòng.
Anh không phải là một người tham giàu có hay quyền thế, trước giờ anh vẫn luôn giữ gìn JM là vì đó là công ty do gia tộc nhà anh gây dựng nên, anh có trách nhiệm với nó. Có công ty rồi mà đánh mất cô, anh không hề vui sướng chút nào, nhưng nếu bảo anh mất công ty mà có được cô thì anh vẫn sẽ rất vui lòng.
"Tảo Tảo, mẹ đưa con ra ngoài ăn có được không?"
Nhóc con nhìn sang Lâm Dịch Xuyên, có vẻ như đang chờ anh gật đầu.
Lâm Dịch Xuyên hoàn hồn lại, khẽ gật đầu.
"Để anh lái xe đưa hai người đến nhà hàng, đúng lúc anh cũng đang có chuyện phải đến công ty một chuyến."
Lâm Dịch Xuyên thả hai người ở trước cửa của một nhà hàng tây rồi tự lái xe rời đi.
An Noãn và Tảo Tảo ngồi trong nhà hàng gọi một chút đồ ngọt và nước ngọt.
Nhóc con vừa uống nước ngọt vừa nói, "Mẹ ơi, ngày mai lão Lâm định đưa con về Luân Đôn, mẹ nói với ba hộ con được không? Con không muốn về Luân Đôn đâu, về Luân Đôn rồi con sẽ không thấy được mẹ nữa."
An Noãn cắn môi, nhất thời không thể nói được gì.
"Tảo Tảo, con có nhớ cái cô lần trước đi chơi cùng với mẹ con mình không?"
"Con không nhớ trông cô ấy thế nào, chỉ nhớ là con không thích cô ấy thôi."
An Noãn mắng thằng bé, "Con không được nói những lời như thế, không lễ phép gì cả."
Thật ra mấy ngày nay Tô Nhiên vẫn thường gọi cho cô, hỏi cô hôm nào rảnh, An Noãn đều từ chối hết. Một mặt không muốn để cô ấy biết chuyện Tảo Tảo bị ốm, một mặt cô không muốn chọc giận Lâm Dịch Xuyên vào lúc này.
Vừa rồi lúc ở trên đường, An Noãn đã gửi tin nhắn cho Tô Nhiên, cho cô ấy biết địa chỉ chỗ này.
Thoáng một cái Tô Nhiên đã tới rồi.
Vì bị An Noãn nhìn nên Tảo Tảo cũng lễ phép chào cô ấy một tiếng.
Tô Nhiên vẫn nhìn Tảo Tảo bằng ánh mắt rất tha thiết, An Noãn hắng giọng, cô ấy liền điều chỉnh lại tâm trạng của mình, ngồi xuống trước mặt hai người họ.
Quần áo mà cô ấy mua cho Tảo Tảo vượt ngoài suy nghĩ của An Noãn, tất cả đều là những thương hiệu đồ trẻ em nổi tiếng nhất. An Noãn còn không nỡ mua những thứ đắt như vậy, thế mà Tô Nhiên còn mua bao nhiêu bộ.
"Chỗ này chắc khiến cô mất cả đống tiền ấy nhỉ, thật ra trẻ con không nên mua nhiều quần áo đắt quá làm gì đâu, mặc một năm tới năm thứ hai là không mặc vừa nữa rồi, lãng phí lắm."
Tô Nhiên cười khổ, "Không sao, trước giờ tôi chưa từng... chưa từng mua quần áo cho thằng bé, đây là lần đầu tiên, mất bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần tôi có đủ số tiền đó thì tôi đều sẽ mua cho thằng bé."
An Noãn thở dài, "Cô sống một mình cũng đủ vất vả lắm rồi, lần sau đừng mua những thứ đắt đỏ như thế nữa, chỉ cần mặc vừa, chất liệu thoải mái, mặc vào trông sáng sủa là được rồi."
"Được, lần sau tôi sẽ chú ý."
Họ nói chuyện với nhau rất nghiêm túc, nhưng không ai biết được liệu có còn lần sau nữa hay không.
Lúc họ đang ngồi ăn thì Lâm Dịch Xuyên gọi điện đến, An Noãn nhìn chữ "Lão Lâm" hiển thị trên màn hình, cô bỗng giật thót tim, ấn nghe máy mà giọng điệu cũng run cả lên, "Gì thế?"
"Em và Tảo Tảo sửa soạn một chút đi, anh tới đón hai mẹ con đi ăn lẩu, Tảo Tảo cứ đòi ăn suốt."
"Bao giờ thì anh tới?"
"Sắp rồi, tầm một hai phút nữa."
An Noãn sợ đến mức toát mồ hôi đầy người, cô dập điện thoại, vội bảo Tô Nhiên trốn đi. Tô Nhiên không trốn được vào đâu cả đành phải xin phép quản lý của nhà hàng cho cô lánh tạm vào nhà bếp.
Lúc Lâm Dịch Xuyên tới, An Noãn vẫn đang thu dọn đồ đạc.
Anh nhìn túi lớn túi nhỏ đồ trẻ em trên bà, hai hàng lông mày nhăn lại, các thương hiệu đồ trẻ em anh thì không rõ lắm, nhưng cái kí hiệu Armani thì anh có thể không biết sao.
Lúc ở trong nhà hàng, Lâm Dịch Xuyên không nói gì cả, tới bãi đỗ xe anh mới tiện miệng hỏi một câu, "Sao lại mua nhiều quần áo đắt tiền như thế cho thằng bé?"
Càng nghĩ anh càng cảm thấy đây không phải là phong cách của An Noãn, trước đây lúc nào cô cũng càm ràm bên tai anh rằng đồ mặc chưa được một năm đã không mặc được nữa rồi, mua phí tiền, lần nào anh cũng cười cô, "Đừng nói như thể em biết chăm lo cho gia đình lắm ấy, anh không thiếu chút tiền đó."
An Noãn ấp úng không biết nên đáp lại anh thế nào.
Tảo Tảo lại xen miệng vào, "Cái này không phải là mẹ mua ạ."
An Noãn hít ngược lại một hơi.
Lâm Dịch Xuyên nheo mắt lại nhìn sang An Noãn, trầm giọng gằn từng chữ hỏi, "Ai mua?"
Tảo Tảo lại cướp lời, "Là một cô, cô ấy trốn trong nhà bếp kia ạ."
Lâm Dịch Xuyên quẳng luôn túi lớn túi nhỏ xuống đất, sải bước quay lại.
An Noãn chạy tới kéo anh, nhưng cũng không thể giữ anh được, anh dễ dàng hất được cô ra.
Lâm Dịch Xuyên đi tới nhà hàng, đúng lúc đụng phải Tô Nhiên đang đi từ bên trong ra.
Bước chân của Tô Nhiên khựng lại, cô nhìn Lâm Dịch Xuyên, nước mắt lưng tròng.
Lâm Dịch Xuyên bước tới bóp cổ Tô Nhiên, giọng điệu u ám, "Cô hại tôi một lần chưa đủ, còn dám ra tay với người bên cạnh tôi, cô không muốn sống nữa đúng không?"
Tô Nhiên rơi nước mắt, nhưng Lâm Dịch Xuyên vẫn không hề có ý định buông lỏng tay.
Lúc An Noãn bế Tảo Tảo chạy tới nơi, Tô Nhiên đã bị bóp cổ đến mức mặt bỏ đừng, nước mắt lăn dài trên má.
An Noãn vội bỏ Tảo Tảo xuống, chạy tới cậy tay Lâm Dịch Xuyên ra.