An Noãn đá mạnh vào ống đồng của hắn.
"Vừa nãy lúc anh nấu cháo cho em, bác dâu cũng đang múc cháo đem lên cho bác hai em, nhưng mà bác hai em lại đập bát cháo đó rồi."
An Noãn nghiến răng nghiến lợi nói, "Bác hai thật là quá đáng, bác dâu thứ tốt như vậy mà ông ấy lúc nào cũng bày ra bộ dạng lãnh đạm đó."
"Có lẽ chỉ có em đem cháo tới thì ông ấy mới không nổi giận thôi."
An Noãn không nhượng bộ hừ nói, "Còn lâu tôi mới đem cháo cho ông ấy, hôm nay ông ấy thật sự quá đáng, cứ để ông ấy đói như vậy đi."
Tuy rằng An Noãn nói vậy nhưng trong lòng vẫn lo lắng.
Ăn xong bát cháo, An Noãn chạy đi gặp Tiết Ngọc Lan, thay vì lo cho bác hai thì An Noãn lại càng lo cho bác dâu hơn.
Cô gõ cửa phòng thấy bác dâu tự mình ra mở cửa, nhìn thấy là An Noãn tới bà khẽ nhếch môi cười, thế nhưng An Noãn lại thấy được đôi mắt bà hơi sưng đỏ.
"Noãn Noãn cháu tìm bác có chuyện gì không? Mau vào trong ngồi đi."
An Noãn bước vào trong, cô ngồi xuống sofa.
Tiết Ngọc Lan rót cho An Noãn một ly nước.
"Bác, có phải bác hai vẫn chưa ăn không?"
Tiết Ngọc Lan khẽ gật đầu, phờ phạc nói, "Lần đầu tiên bác thấy ông ấy tức giận như vậy, vừa nãy bác có đem cháo lên cho ông ấy, ông ấy thẳng tay đập vỡ bát cháo, làm phòng sách trở thành một mớ hỗn độn."
"Bác, sao bác có thể khoan dung như vậy?"
Tiết Ngọc Lan cười tự giễu, "Có khoan dung hơn nữa thì sao chứ."
"Bác…"
"Noãn Noãn, chắc hẳn cháu cũng có thể thấy được tình cảm giữa bác và bác hai cháu chẳng ra sao cả. Hôn nhân của chúng ta là do hai gia đình kết hợp, khi hai người đính hôn cũng là lúc hai bác gặp mặt lần đầu tiên. Sống trong thế giới này, có nhiều lúc cho dù có đấu tranh cũng không làm nên được chuyện gì cả. Bác trời sinh đã nhát gan, không có được can đảm như mẹ của cháu, có thể vì tình yêu mà bất chấp tất cả. Sau khi bác hai cháu kết hôn với bác, con đường làm quan của ông ấy vẫn luôn rất tốt, ông ấy rất cố gắng, cũng rất xuất sắc. Cháu biết không, người đàn ông như ông ấy thì có người con gái nào chung sống với ông ấy lâu ngày mà không nảy sinh tình cảm, không nói đến tình yêu thì ít nhất cũng sinh lòng ngưỡng mộ."
Ý của Tiết Ngọc Lan cũng đã rất rõ ràng.
"Sau khi đính hôn không lâu thì kết hôn, không lâu sau thì có được Thần Bằng. Thần Bằng do một tay bác nuôi lớn, lúc còn nhỏ nó vô cùng thích quấn quít lấy bác. Sau đó bác cháu kiên quyết đưa nó ra nước ngoài du học, cháu không biết lúc đó Thần Bằng còn rất nhỏ, nó ôm lấy bác sống chết không chịu đi. Nhưng mà trước giờ bác đều nghe theo lời bác cháu nên nhẫn tâm đưa nó đi. Từ đó trở đi, mỗi lần Thần Bằng nghỉ phép trở về nhà, nó đều lạnh nhạt với bác, có lẽ bác đã thật sự làm cho nó tổn thương. Cho đến khi nó học xong rồi trở về nước, lúc đó Thần Bằng dường như trong chốc lát đã trở nên trưởng thành, cũng trở nên hiếu thảo hơn, nó thường đưa bác ra ngoài chơi."
Nói đến đây, vẻ mặt Tiết Ngọc Lan đều tràn đầy vẻ hạnh phúc.
Sau đó đã xảy ra chuyện gì, An Noãn đại khái cũng có thể đoán được.
Tiết Ngọc Lan ấn lên mi tâm xinh đẹp, cúi đầu nói, "Là do bác đã phá hủy niềm tin của Thần Bằng dành cho bác. Mấy năm trước nó thích một sinh viên ở Học viện điện ảnh, trong nhà đương nhiên là không đồng ý, nó đã mấy lần lén trộm sổ hộ khẩu đi đăng ký kết hôn với cô gái đó, bị bác cháu ngăn lại. Bác cháu bảo bác coi chừng nó, bác liền đến trường học tìm cô gái đó, cho cô ta một tấm chi phiếu, bảo cô ta rời xa Thần Bằng."
Tiết Ngọc Lan tự giễu cười lên, "Có phải là rất giống tình tiết trên phim truyền hình không? Từ trước tới giờ bác không ngờ có một ngày bác có thể làm ra những chuyện như vậy. Nhưng mà bác không còn cách nào khác, gia đình của chúng ta không bao giờ chấp nhận một cô sinh viên con nhà nghèo như vậy, sau này còn có khả năng trở thành một con hát. Cô gái đó không lấy tiền, nhưng cũng chia tay với Thần Bằng. Từ đó về sau thì bác đã thật sự mất đi đứa con trai của mình, bây giờ nó rất hiếm khi trở về nhà, đến ngay cả một tiếng 'mẹ' mà nó cũng không muốn gọi. Noãn Noãn, cháu nói xem có phải bác đã làm sai rồi không?"
Tình cảnh rất quen thuộc, ba của Mạc Trọng Huy cũng đã từng vứt chi phiếu cho cô. Chỉ có điều lúc đó cô không phải là đứa con gái nghèo, không hề cảm thấy tự ti. Cô gái đó không hề giống như vậy, với thân phận như vậy mà muốn ở bên cạnh Thẩm Thần Bằng thì phải có dũng khí lớn bao nhiêu, tấm chi phiếu của Tiết Ngọc Lan dường như đã đập nát lòng tự trọng của cô gái ấy.
Thế nhưng An Noãn còn có thể nói gì nữa, môi trường sống của họ chính là như vậy, người không có quyền thế, đôi khi thậm chí là cả người có tiền cũng không thể bước vào.
"Bác, bác đừng suy nghĩ nhiều quá, anh họ xuất sắc như vậy, anh ấy sẽ tìm được một cô gái tốt hơn, đợi sau khi anh ấy kết hôn, sinh con rồi, có lẽ sẽ có thể hiểu được tâm trạng của hai người."
"Chỉ mong là vậy, bây giờ nó không muốn nói chuyện nhiều với bác, chuyện tình cảm của nó bác cũng không rõ nữa. Noãn Noãn, nếu có thời gian bác mong cháu có thể giúp bác trò chuyện với nó, khuyên bảo nó, bác thấy nó rất thích cô em gái như cháu, lúc cháu ở nhà thì nó cũng thường xuyên về nhà ăn cơm hơn."
An Noãn cười gật đầu đồng ý.
"Tối nay bác cháu còn chưa ăn gì, sáng ngày mai còn phải đi họp, ông ấy mà bắt đầu bận rộn là thường xuyên đến cả buổi trưa cũng không ăn, bác sợ ông ấy sẽ kiệt sức, cháu giúp bác đem chút cháo vào cho ông ấy đi."
Tuy rằng An Noãn không muốn lắm nhưng cô cũng không muốn thấy Tiết Ngọc Lan lo lắng nên khẽ đầu đồng ý.
An Noãn múc một bát cháo đi đến gõ cửa phòng làm việc, bên trong không có ai trả lời, cô dứt khoát tự mình vặn mở cửa. Trong phòng đúng là một mớ hỗn độn, những mảnh vụn tan tành và cháo văng đầy đất.
An Noãn bước vào, Thẩm Diệc Minh cũng chưa ý thức được có người bước vào. Ánh mắt mơ hồ của ông vẫn còn đang chuyên tâm nhìn vào một khung ảnh trên bàn làm việc, khung ảnh bằng gỗ lim trông có vẻ đã rất lâu đời, trong khung ảnh là một bức ảnh cũ ố vàng, là bức ảnh gia đình của nhà họ Thẩm, lúc đó mẹ cô vẫn còn trong bức hình đó, bà ngồi ngay bên cạnh ông cụ, cười vô cùng vui vẻ.
"Bác hai." An Noãn nhẹ gọi một tiếng, lúc này Thẩm Diệc Minh mới quay trở lại từ những tâm tư của ông.
Thẩm Diệc Minh lạnh nhạt liếc cô một cái, khóe mắt lướt qua một tia không vui, ông lạnh lùng hừ nói, "Cháu vào đây làm gì? Bác có cho phép cháu vào đây hay sao?"
An Noãn giả vờ ngây ngô cười khì, cô cố tình nói, "Vậy cháu đi ra nhé?"
Cô cố tình kéo dài âm cuối, nghe có vẻ lại thêm mấy phần làm nũng.
Vừa bước đi hai bước liền nghe thấy giọng nói mộc mạc mà hùng hậu của ông từ đằng sau quát lên, "Đứng đó!"
An Noãn cầm bát cháo hăm hở đi đến bên cạnh Thẩm Diệc Minh, "Bác dâu tự tay nấu cháo cho bác, bác mà không ăn là có lỗi với bác ấy lắm đấy."
"Đặt xuống đó đi, lát nữa bác ăn."
"Không được, mau nguội lắm, cháu muốn thấy bác ăn hết."
Thẩm Diệc Minh không biết làm sao đành nhếch khóe miệng, khẽ cười nói, "Cháu đặc biệt qua đây để hoàn thành nhiệm vụ này sao?"
"Hay là để cháu đút bác ăn."
Khóe miệng Thẩm Diệc Minh tràn đầy nét cười, xử lý xong bát cháo trong tay An Noãn, ông đùa, "Bác chưa đến mức tay chân không thuận tiện để cháu phải đút, đợi tuổi tác bác cao rồi, tay chân không còn động đậy được nữa, đến lúc đó nếu như cháu còn có lòng như vậy thì tốt rồi."
"Có, đương nhiên là có rồi, đợi đến khi tuổi bác cao, cháu sẽ chăm sóc cho bác."
Thẩm Diệc Minh lấy giúp cô cái ghế qua, để cô ngồi bên cạnh ông.
An Noãn cầm khung ảnh cũ trên bàn làm việc lên, không nhịn được nói, "Bác, cháu thấy bức ảnh gia đình này nên đổi một tấm mới rồi. Bác xem này, bức ảnh này chỉ có ông ngoại, mẹ cháu và ba người các bác thôi, bác dâu và anh họ cũng không có trong đó."