Chereads / Tình đắng / Chapter 289 - Chương 289: Nằm mơ cũng gọi tên em (1)

Chapter 289 - Chương 289: Nằm mơ cũng gọi tên em (1)

Thấy thái độ xa cách này của cô, Thẩm Diệc Minh cau mày lại, bất đắc dĩ nói: "Con bé này, vẫn còn giận bác à?"

"Cháu nào dám giận bác."

Thẩm Diệc Minh buồn rầu không thôi, xoa xoa đầu cô dỗ dành: "Được rồi, bác biết trong lòng cháu không thoải mái, chuyện này cháu nghe bác, những chuyện khác bác đều sẽ nghe theo cháu hết được không? Ngoan, đừng giận bác nữa được không nào?"

An Noãn vẫn trưng ra cái mặt lạnh tanh, "Cháu đã nói rồi, cháu không dám giận bác."

Từ khách sạn về đến nhà họ Thẩm là cả một đoạn đường dài, Thẩm Diệc Minh cố gắng tìm đủ mọi đề tài để nói chuyện với cô, nhưng An Noãn chỉ ậm ờ đáp lại, khiến ông đau đầu không thôi.

Đến nhà, An Noãn cũng tỏ thái độ lạnh nhạt này với những người khác.

Cả nhà cùng ngồi xuống ăn cơm, mọi người đều về hết, ba người bác, ba người anh họ, không ai vắng mặt.

Ông cụ Thẩm gắp rất nhiều đồ ăn cho An Noãn, vẫn không quên trách: "Con bé này, không nói tiếng nào chạy thẳng sang Anh, ông tưởng cháu sẽ không về nữa còn đang định sai người sang đó bắt cháu về thì cháu đã về rồi. Lần sau trước khi đi đâu có thể báo cho ông biết một tiếng không, tim ông không tốt đâu."

An Noãn đặt đũa xuống nhìn ông cụ, nghiêm túc nói: "Ông ngoại, cháu muốn nói với ông một chuyện."

Ông cụ lại gắp thức ăn cho cô, cười: "Chuyện gì mà nghiêm túc thế, vừa ăn vừa nói, để sau nói cũng không sao, còn nhiều thời gian mà. Lần này cháu về rồi ông không cho cháu đi đâu nữa hết, ngày nào cũng phải ở nhà với ông."

"Ông ngoại, cháu quyết định rồi, cháu muốn về Giang Thành."

An Noãn vừa cất lời, tất cả mọi người đều sững sờ, đồng loạt buông đũa xuống.

Ông cụ hầm hừ, tức bực lên tiếng: "Con bé này, cháu nói linh tinh cái gì đấy hả? Sao ông có thể để cháu về Giang Thành được, khó khăn lắm ông mới tìm được cháu."

"Sau này cháu sẽ thường xuyên về thăm ông."

"An Noãn!" Ông cụ nổi giận quát tên cô.

"Cháu muốn về Giang Thành, nơi ba cháu ở đó. Trước đây có mẹ, cháu không sợ ba cô đơn, nhưng giờ mẹ không còn đó nữa rồi, cháu không thể để ông ấy một mình được. Cháu nhất định phải về bên ông ấy."

Ông cụ vỗ mạnh xuống bàn, tức giận quát: "An Hồng Minh đã cướp mất con gái của ông, giờ ngay đến cháu cũng muốn vì cậu ta mà chống lại ông sao? Cậu ta hại chết con gái của ông, ông có thể để cậu ta vào phần mộ nhà họ Thẩm chắc?"

An Noãn không hề sợ hãi nhìn lại ông cụ, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: "Ông cũng là người làm cha, khi ấy lúc mẹ cháu rời xa ông ông đã đau khổ đến mức nào. Cháu nghĩ chắc ba cháu cũng có cảm giác đau khổ giống như ông vậy đấy. Vì cháu nên ba cháu mới rời khỏi thế gian đẹp đẽ này, nếu cháu và mẹ cháu đều rời xa ông ấy, để ông ấy cô đơn lẻ loi như vậy, cháu không làm được."

"Cái chết của An Hồng Minh không liên quan gì đến cháu cả, tự cậu ta làm chuyện phạm pháp còn trách ai nữa?"

"Không, ba cháu bị oan, ông là một người lãnh đạo tốt, một người lãnh đạo liêm khiết."

Ông cụ bị chọc tức, cứ ôm tim suốt.

Thẩm Diệc Minh cau mày, khẽ nói: "Nếu thật sự là một người lãnh đạo liêm khiết, tại sao lại để người khác nắm đằng chuôi? Cháu tự mình nghĩ mà xem, trong khoảng thời gian mười năm ngắn ngủi, chỉ dựa vào năng lực của mình mà cậu ta có thể trèo lên nhanh như thế à? An Noãn, cháu quá ngây thơ, chuyện quan trường có rất nhiều điều cháu không biết rõ đâu."

An Noãn không chịu nổi hét lên, "Ông ấy đã mất rồi, sao bác còn nói xấu ông ấy? Cháu không cần biết ông ấy có phải là một Bí thư tốt hay không, nhưng ít nhất ông ấy vẫn là một người cha tốt. Ông ấy thương yêu cháu, với cháu chỉ cần vậy thôi là đủ rồi. Tóm lại, bất luận có thế nào cháu cũng không muốn để ông ấy ở Giang Thành một mình."

Thẩm Diệc Minh đưa tay lên day trán, thở dài nói: "Nói cho cùng cháu vẫn muốn chuyển mộ cậu ta về phần mộ nhà họ Thẩm."

"Không, cháu không hề có suy nghĩ này, cháu chỉ không muốn ông ấy phải xa mẹ cháu, nếu buộc phải xa mẹ cháu, vậy cháu sẽ ở lại Giang Thành với ông ấy. Tuy Giang Thành chỉ là một nơi nhỏ bé, nhưng cũng là vùng đất thiêng, ở đó có rất nhiều hồi ức tốt đẹp của cháu, về đó cháu nghĩ cháu sẽ được vui vẻ hơn."

"Con bé xấu xa này, cháu cứ phải chọc ông tức chết mới chịu được hả?"

Ông cụ tức đến mức mặt mày xanh lét.

"Cháu thà ở bên cạnh một kẻ đã chết cũng không chịu ở bên một người vẫn còn đang sống như ông, ông chỉ có thể sống thêm được vài năm nữa thôi, cháu không thể ở bên ông được à? Có phải chờ đến khi ông chết rồi cháu mới hối hận bên bia mộ của ông không?"

An Noãn cắn môi, khẽ nói: "Ông ngoại, cháu sẽ thường xuyên về thăm ông."

"Cháu xin lỗi, cháu ăn no rồi, mọi người cứ từ từ ăn đi."

An Noãn rời khỏi bàn ăn, chạy ra sofa ngoài phòng khách ngồi.

Bị cô quấy nhiễu như vậy, còn ai muốn ăn nữa.

Thẩm Thần Phong đi ra ngồi xuống cạnh cô, nghiêm túc hỏi: "Em nghiêm túc à? Thật sự muốn tới Giang Thành một mình?"

An Noãn chỉ thuận miệng "ừ" một tiếng.

"Con bé này, em đừng có làm loạn nữa. Giang Thành có gì tốt chứ, có tốt được như Bắc Kinh không? Ở đây có nhiều người che chở cho em như thế, về tới Giang Thành rồi, bị ức hiếp cũng chỉ có thể trốn trong chăn khóc thầm thôi. Em đã quên mấy năm em ở Giang Thành phải sống như thế nào rồi à? Hết ngồi tù lại sảy thai, đây cũng được coi là hồi ức tốt đẹp sao? Em đừng tới cái nơi đầy thương đau như thế nữa, ở lại Bắc Kinh đi, mọi người sẽ che chở cho em."

An Noãn bĩu môi, không thèm để ý đến anh ta.

"Này, đừng đến Giang Thành được không? Cả nhà đều không nỡ xa em. Em cũng phải nghĩ cho ông chứ, tuổi tác đã lớn như thế rồi, sao chịu nổi hành hạ nữa?"

An Noãn hít sâu một hơi, nhàn nhạt đáp: "Thẩm Thần Phong, anh không phải là em, anh không thể hiểu được tâm trạng của em, anh cũng không thể cảm nhận được tình cảm của ba mẹ em đâu. Hồi em còn nhỏ, gần như đêm nào ba cũng ở bên giường em kể cho em nghe chuyện về mẹ, trong lòng ông ấy, em biết mẹ em là một người vô cùng tuyệt đẹp và vĩ đại. Sau này lớn hơn, ba bắt đầu kể cho em nghe chuyện của ông với bà, rất cảm động. Khó khăn lắm họ mới có thể được ở bên nhau, giờ lại bị ép tách ra, anh có biết trong lòng em khó chịu đến mức nào không? Em thà không có người nhà cũng không muốn để ba em phải một mình."

Tối hôm đó, An Noãn không vui trở về khách sạn, lúc đi vào phòng lại bị Hứa Vĩ Thần cản lại.

Mặt anh ta tái nhợt, lạnh lùng chất vấn. "Tôi gọi điện cho lão Lâm nhưng không gọi được."

An Noãn liếc anh ta một cái, không nói gì.

"Nhưng cô Lâm lại gọi điện cho tôi."

An Noãn lại liếc anh ta cái nữa.

"Cô Lâm nói cô với lão Lâm chia tay rồi, chuyện này có phải thật không?"

An Noãn mím môi.

Hứa Vĩ Thần nổi điên lên: "Cô đừng tưởng cô không nói thì tôi không biết gì! Cô Lâm nói, lão Lâm bị cô hành hạ đến mức giờ người không ra người, ngợm không ra ngợm nữa rồi. An Noãn, sao cô có thể nhẫn tâm nói ra hai chữ 'chia tay' với anh ta như vậy? Cô không biết anh ta yêu cô đến mức nào sao? Cô đã quên bao năm nay, là ai đã chăm sóc cô tỉ mỉ chu đáo rồi à? Là ai đã cho cô một gia đình hoàn chỉnh ấm áp? Là ai đã cho cô sự nghiệp, cho cô dũng khí để sống? Tất cả những điều này cô đều quên hết cả rồi sao?"