An Noãn cúi đầu, cắn chặt môi.
"Cô đừng có bày ra cái vẻ vô tội trước mặt tôi! Có phải vì giờ cô đã có nhà họ Thẩm làm hậu thuẫn nên xem thường lão Lâm không?"
"Không phải." An Noãn cãi lại.
"Vậy cô nói cho tôi biết, vì nguyên nhân gì mà cô chia tay với anh ta?"
An Noãn nhàn nhạt giải thích, "Khó khăn lắm mới tìm được người nhà của tôi, tôi muốn ở lại Bắc Kinh, ở bên cạnh người thân."
"Nói dối!" Hứa Vĩ Thần quát lên, "Cô nghĩ tôi có thể tin được những lời ngu ngốc này của cô chắc? Nói cho tôi biết, lí do thật sự là gì?"
"Đây chính là lí do, tin hay không thì tùy anh."
An Noãn mở cửa đi vào phòng.
Hừa Vĩ Thần tóm lấy cổ tay cô, hầm hừ: "Nếu hôm nay cô không nói rõ ràng mọi chuyện thì đừng hòng vào phòng. Nói ngay, có phải cô làm lành với Mạc Trọng Huy rồi không?"
"Không hề!" An Noãn phản ứng lại rất mạnh.
Hứa Vĩ Thần cười lạnh, "Kích động như thế, xem ra tôi đoán không sai rồi. Thật khổ thân lão Lâm, bao năm nay vì cô mà đánh đổi bao nhiêu thứ như vậy, đến cuối cùng vẫn thua Mạc Trọng Huy. Tôi thật sự thấy không đáng thay anh ta."
"Tôi không hề quay lại với Mạc Trọng Huy."
"An Noãn trong suy nghĩ của tôi là một cô gái tốt bụng, dũng cảm kiên cường. Xem ra tôi sai rồi, tôi thật sự quá thất vọng về cô. Thì ra bốn năm cũng không đủ để nhìn rõ một con người."
"Hứa Vĩ Thần, tôi…"
Anh ta ngắt lời cô, "An Noãn, nếu cô với lão Lâm đã chia tay, vậy tình bạn của chúng ta cũng kết thúc tại đây thôi."
---
An Noãn đặt vé máy bay về Giang Thành ngay ngày hôm sau, nhưng không ngờ cô lại "tình cờ" gặp Mạc Trọng Huy trên máy bay.
Trợ lý Trương thành thục chào hỏi cô, "Cô An, trùng hợp thế, cô cũng về Giang Thành à? Tôi với ngài Mạc về đó xử lý chút việc."
An Noãn bực bội lườm Mạc Trọng Huy một cái.
Từ Bắc Kinh về Giang Thành, An Noãn vẫn nhắm chặt mắt ngủ, không muốn nói chuyện với họ chút nào.
Nhưng trợ lý Trương cứ chốc chốc lại đi tới hỏi cô, "Cô An, có muốn ăn gì không? Có muốn uống cà phê không?"
An Noãn tức giận quát, "Trợ lý Trương, anh thành tiếp viên hàng không rồi đấy à?"
Khóe miệng trợ lý Trương giật giật, lủi thủi quay về chỗ của mình.
Đến Giang Thành, họ gần như cùng ra khỏi sân bay cùng lúc.
Trợ lý Trương đuổi theo cô, nịnh nọt hỏi, "Cô An, xe của chúng tôi đã tới rồi, cô muốn đi đâu chúng tôi tiễn cô đi một đoạn."
An Noãn liếc mắt nhìn chiếc Bentley đen bên cạnh, lạnh lùng trả lời, "Xin lỗi, không thuận đường."
"Cô An, cô lên xe đi, coi như nể mặt tôi chút được không? Cô mà không lên xe, ngài Mạc lại trách tôi không hoàn thành nhiệm vụ đấy."
An Noãn hừ lạnh, "Trợ lý Trương, mặt mũi anh lớn quá nhỉ?"
"Không dám, không dám."
Trợ lý Trương lại lủi thủi về bên cạnh Mạc Trọng Huy.
"Ngài Mạc, tôi không làm được, có vẻ cô An rất ghét tôi."
Mạc Trọng Huy nhanh chân đuổi kịp An Noãn, hắn tóm lấy cánh tay cô, trầm giọng nói: "Không phải em muốn lấy lại căn biệt thự kia à? Anh đã bảo người thu dọn xong hết cả rồi, hôm nay có thể về ở được."
An Noãn bắt đầu do dự.
"Nếu muốn nó thì lên xe đi."
Mạc Trọng Huy bỏ lại một câu rồi lên xe của mình.
Lên xe rồi, An Noãn vẫn cứ vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Con đường về nhà quá đỗi quen thuộc, cô đã đi qua con đường này vô số lần. Trước đây, mỗi lần cô đi chơi, cứ đi vài ngày là lại luôn nhớ về người ba vẫn đang chờ mình ở nhà. Gia đình hai người có thể quá ấm áp, quá hạnh phúc khiến cô lưu luyến không thôi.
Năm ấy, lúc mới ra tù, cô vẫn không có đủ dũng khí để trở về. Nhiều năm sau, khi lại bước chân lên mảnh đất này, không ngờ trong lòng lại không có chút gợn sóng nào. Tâm trí cô chỉ tràn ngập những hồi ức tốt đẹp, không còn những đau thương trước kia nữa.
Xe đỗ lại trong vườn, có người đi từ trong nhà ra, trông hơi quen.
An Noãn xuống xe, họ rất nhiệt liệt chào đón cô, "Cô An, cuối cùng cô cũng về rồi."
Là tài xế, người giúp việc, đầu bếp ở biệt thự, còn có cả vài gương mặt lạ nữa.
Mạc Trọng Huy giới thiệu qua với cô, "Có vài người em quen rồi, còn vài người khác là người nhà của họ, căn biệt thự này với căn biệt thự bên kia vẫn luôn có người chăm sóc."
An Noãn gật đầu, đi vào trong căn nhà.
Khoảnh khắc ấy, thời gian như trở về mười nam trước, cảm giác cứ như về nhà vậy.
Lên lầu, cô không về căn phòng trước kia mà vào phòng khách.
Mạc Trọng Huy đi theo cô, hai hàng lông mày nhíu lại, thì ra trong lòng cô vẫn còn khúc mắc. Có những kí ức bạn có cố gắng hết sức đến đâu cũng không thể xóa nhòa được.
"Mạc Trọng Huy, ở đây không cần quá nhiều người giúp việc, cũng không cần tài xế hay đầu bếp gì đâu, một mình tôi là được rồi."
"Không, trước giờ em chưa bao giờ biết tự chăm sóc bản thân mình cả."
An Noãn cười lạnh, nhàn nhạt nói, "Sự hiểu biết của anh về tôi chỉ dừng lại ở bốn năm trước thôi, bốn năm qua tôi chăm sóc cho hai ba con họ rất tốt, chẳng lẽ không chăm sóc nổi bản thân sao?"
Mắt Mạc Trọng Huy tối lại, hắn bặm môi không nói gì.
"Tôi sẽ tìm người định giá cho căn nhà này rồi chuyển tiền cho anh, coi như tôi mua lại của anh. Còn về phần người giúp việc, mời anh đưa hết đi cho tôi, tôi không phải là tình nhân được anh bao nuôi, không cần bất cứ ai chăm sóc cả."
Mạc Trọng Huy khẽ day trán, bất đắc dĩ lên tiếng: "Em cứ nhất định phải phân chia rạch ròi với anh như thế à? Cứ phải nói mối quan hệ của chúng ta bẩn thỉu như thế sao?"
"Chẳng lẽ không bẩn hả? Tôi từng được anh bao dưỡng, giờ lại uống say nảy sinh tình một đêm với anh, chuyện này không được tính là bẩn sao?"
Mạc Trọng Huy bỗng áp sát lại gần cô, bàn tay mạnh mẽ tóm chặt lấy cánh tay cô, cơ thể nhỏ nhắn của cô lập tức bị hắn ôm vào lòng, giọng nói quyến rũ của hắn vang lên, "Nếu chúng ta đã có quan hệ gì đó với nhau vậy xem ra cả đời này cũng không thể tách nhau ra được rồi."
"Buông tay!" Cô lạnh lùng cảnh cáo.
Nhưng hắn không những không buông mà còn hôn cô.
An Noãn bị cướp mất hơi thở trong nháy mắt, hai tay cô đấm thùm thụp lên vai hắn.
Mạc Trọng Huy vẫn không buông tay, đầu lưỡi của hắn luồn vào miệng cô, tùy tiện liếm láp, mãi cho đến khi cô bắt đầu hít thở khó khăn, hắn mới quyến luyến rời khỏi cánh môi hồng của cô.
"Em xem, dù cho mình có hôn nhau hay lên giường cũng đều rất ăn ý mà."
An Noãn giáng một cú tát qua, tức giận quát: "Đồ cầm thú, cút đi!"
Mạc Trọng Huy cau mày, trước giờ cô gái này chưa bao giờ nhẹ tay với hắn cả, mặt hắn đau rát nhưng trong lòng lại rất hả hê.
"Em xuống ăn chút gì đã đi, trên máy bay em chẳng ăn gì cả."
"Không cần anh lo, cút đi."
Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi, "Anh sẽ không đi đâu hết, anh ở ngay cạnh phòng em."
"Mạc Trọng Huy, nếu như anh không đi, vậy thì tôi đi."
"An Noãn!" Hắn gắt lên, giọng điệu xen lẫn vẻ trách cứ.