Chereads / Tình đắng / Chapter 285 - Chương 285: Lão Lâm, chúng ta chia tay đi (2)

Chapter 285 - Chương 285: Lão Lâm, chúng ta chia tay đi (2)

An Noãn biết, người làm chủ lần này là Thẩm Diệc Minh.

Xe đến biệt thự nhà họ Thẩm, An Noãn nhìn thấy xe của Mạc Trọng Huy cũng đang đỗ ở bên trong, vẫn là chiếc xe Bentley ít gây chú ý đó, dường như đối với rất nhiều chuyện và vật, hắn đều rất chung tình, đã nhận định thì không dễ dàng thay đổi.

"Mạc Trọng Huy tới đây?"

Bác lái xe cười nói: "Đúng vậy, cậu chủ nhỏ nhà họ Mạc mới tới lúc trưa, cậu ấy đến đánh cờ với ông cụ, còn mang cả loại trà mà ông cụ thích uống nhất nữa. Cậu chủ nhỏ nhà họ Mạc đúng là một chàng trai tốt."

An Noãn có loại xúc động muốn chạy trốn, nhưng xe của Thẩm Thần Phong đột nhiên chạy tới, anh ta bước từ trên xe xuống, rất tự nhiên đi đến nắm lấy vai cô, sau đó đẩy cô vào nhà.

"Đến nhà mình rồi còn không dám vào à? Cẩn thận ông nội lột da em."

Vào nhà, Mạc Trọng Huy đã chơi xong một ván cờ với ông cụ Thẩm.

An Noãn tức giận đi tới, cô gầm nhẹ. "Mạc Trọng Huy, ông nội anh vừa qua đời, tại sao anh lại chạy đến đây?"

Ông cụ Thẩm gắt cô. "Cái con bé này, nói gì thế, chỗ chúng ta làm gì có nhiều quy củ như vậy."

"Đi, đi vào phòng ăn ăn cơm."

Ông cụ Thẩm dắt cả hai người đi, Thẩm Thần Phong ở phía sau nhìn cảnh này cũng hơi ghen tị, "Cháu là cháu trai ruột chính hiệu của ông đây, mà cũng không sánh nổi một đứa cháu trai giả."

Thẩm Diệc Bái đập mạnh lên vai anh ta một cái. "Thằng nhóc này đừng nói lung tung, cháu là cháu trai ruột, nhưng người ta sắp sửa thành cháu rể rồi."

Thẩm Thần Phong giật nảy, "Thật ạ? Bác chắc chứ? An Noãn sẽ chọn Huy à?"

"Không có cái gì là không thể, chỉ cần cố gắng là được. Ngược lại là cháu đấy, mau tranh thủ tìm cho bác một cô cháu dâu đi, em gái cháu sắp vượt lên trước rồi kia kìa."

Đến bữa tối, không biết có phải mọi người cố ý hay không mà chỗ ngồi của Mạc Trọng Huy lại ở cạnh An Noãn, khiến cô cảm thấy toàn thân đều không được tự nhiên.

Tâm trạng của ông cụ Thẩm hôm nay rất tốt, ông đưa ra yêu cầu muốn uống chút rượu. Bác hai bác ba đành phải chiều theo ý cụ, mỗi người được rót một chén rượu nhỏ, trước mặt Mạc Trọng Huy cũng có một chén.

Ông cụ Thẩm uống rất vui vẻ, ông xoa tóc An Noãn, nói với vẻ yêu thương. "Cháu gái, cháu có biết hôm nay Huy tới đây làm gì không? Cậu ấy đến để cầu hôn."

An Noãn vô cùng kích động, đứng bật dậy và gào lên, "Mạc Trọng Huy, anh bị thần kinh à?"

Phản ứng của An Noãn khiến tất cả mọi người đều giật mình.

Riêng Mạc Trọng Huy vẫn rất bình tĩnh, hắn đứng lên, vươn cánh tay dài nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai cô.

"Buông tay."

Hắn không những không buông mà còn dùng sức siết chặt hơn.

"Ông ngoại, hôm nay cháu rất nghiêm túc đến để cầu hôn, cháu hi vọng ông có thể gả An Noãn cho cháu, cháu sẽ khiến cô ấy hạnh phúc và mãi yêu thương cô ấy."

Hắn nói rất chững chạc đàng hoàng, An Noãn sầm mặt, hét lên: "Mạc Trọng Huy, anh đừng lên cơn nữa, tôi không thể nào lấy anh được!"

Ông cụ Thẩm cau mày, hai bác cũng cau mày, các bác gái đều tỏ ra lo lắng, chỉ có mình Thẩm Thần Phong là cười ngồi xem kịch vui.

"Ông ngoại, cháu và An Noãn đêm qua đã ở cùng nhau, cháu hi vọng ông có thể làm chủ gả cô ấy cho cháu."

"Uỳnh…" Bên tai An Noãn vang lên một tiếng sấm rền.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ tới mức mở trừng hai mắt, phòng ăn hoàn toàn yên tĩnh, như thể chỉ cần một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được tiếng vang.

Thời gian như dừng lại một phút đồng hồ, ông cụ Thẩm đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, gầm nhẹ với Mạc Trọng Huy, "Thằng nhãi kia, hai đứa còn chưa kết hôn, mà cháu với cháu gái của ông đã… Thằng nhóc cháu nhất định phải chịu trách nhiệm với Noãn Noãn nhà ta, nếu không, ông không tha cho cháu đâu!"

Mạc Trọng Huy nghiêm túc nói: "Ông, cháu nhất định sẽ chịu trách nhiệm với An Noãn, xin ông hãy tác thành cho chúng cháu."

"Đủ rồi!" An Noãn hét lên, "Các người đừng có đóng kịch nữa! Mạc Trọng Huy, muốn tôi lấy anh á, vĩnh viễn không bao giờ, anh dẹp cái suy nghĩ này đi!"

An Noãn đẩy Mạc Trọng Huy rồi chạy ra ngoài.

Làm sao Mạc Trọng Huy có thể yên tâm được, tất nhiên là phải đuổi theo.

Hai người đều chạy đi rồi, ông cụ Mạc mới buồn bực nói: "Ba diễn không đủ chân thật à?"

Đậu Nhã Quyên nín cười. "Ba, ba diễn giả quá, vừa rồi có chỗ nào giống như đang tức giận đâu, đâu có ai tức giận mà lại nín cười chứ."

Từ đầu tới cuối chỉ có mình Thẩm Thần Phong là người không hiểu rõ tình hình, anh ta rên lên, "Cho dù có muốn diễn kịch, có phải nên nói trước kịch bản cho cháu biết không nhỉ? Cháu cứ như đứa ngốc ấy. Nói mới nhớ, An Noãn thật sự ngủ cùng Mạc Trọng Huy rồi à?"

"Nói năng kiểu gì thế?" Ông cụ Thẩm vỗ mạnh lên đầu anh ta một cái.

"Thật ra ngủ thì cứ ngủ thôi, mọi người không cần quá quan trọng chuyện này, nam nữ thời bây giờ ngủ với nhau đầy ra, chẳng ai cần phải chịu trách nhiệm với ai cả. Huy muốn chịu trách nhiệm với Noãn Noãn mà nó còn không vui kia kìa. Để cháu chờ xem, con bé Noãn Noãn này tính tình bướng bỉnh như thế, con đường này của Huy khó đi đấy."

An Noãn mới chạy ra biệt thự nhà họ Thẩm thì bị Mạc Trọng Huy đuổi kịp, hắn giữ chặt cánh tay cô, không cho cô chạy.

"Mạc Trọng Huy, anh buông ra."

"Không buông, đời này anh sẽ không buông tay em nữa đâu."

Hắn kéo giật cô vào trong ngực mình, ôm chặt lấy.

An Noãn liều mạng giãy giụa, nhưng không tài nào giãy ra được.

"Mạc Trọng Huy, tôi chưa từng thấy người nào hèn hạ vô sỉ như anh, anh cho rằng ngủ với tôi một đêm là tôi muốn kết hôn với anh à? Tôi cũng đã ngủ cùng lão Lâm rồi, thế tôi phải tính thế nào đây?"

Mạc Trọng Huy buông lỏng tay ra, dưới ánh đèn đường vàng mờ tối, hai mắt của hắn hơi híp lại.

"Mạc Trọng Huy, tôi cầu xin anh hãy quên chuyện tối qua đi, chúng ta đều là người trưởng thành cả, cứ coi nó là tình một đêm sau khi say rượu đi, chẳng ai cần chịu trách nhiệm với ai hết, cũng không cần để ở trong lòng."

"Tình một đêm sau khi say rượu?" Khóe miệng Mạc Trọng Huy khẽ giật một cái, hắn gầm lên: "Tối hôm qua anh vẫn còn rất tỉnh táo, anh nhớ rõ từng động tác của mình, từng phản ứng, từng biểu cảm của em."

"Đồ vô liêm sỉ!"

An Noãn nhào tới bóp cổ hắn.

Mạc Trọng Huy cũng không tránh mà dang hai tay ra ôm cô vào trong ngực, giọng nói từ tính mang theo sự bất đắc dĩ vang lên bên tai cô. "An Noãn, chúng ta đã bỏ lỡ mười năm, đời người có thể có mấy cái mười năm chứ? Chúng ta đừng giày vò nhau nữa có được không? Hãy kết hôn, sinh con, sống hạnh phúc vui vẻ, anh sẽ thương em, chiều em, để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này."

Bởi vì câu nói "Đời người có thể có mấy cái mười năm" mà khiến cô yên tĩnh trở lại, bất tri bất giác mà đã qua mười năm rồi.

"Mạc Trọng Huy, anh cho tôi chút thời gian được không?"

Hắn cười gật đầu, "Được, anh chờ em nghĩ thông, đến ngày đó anh sẽ cưới em về nhà."

Hôm sau, An Noãn mua vé máy bay đi Luân Đôn, cô không nói cho bất kì ai biết, ngay là Lâm Dịch Xuyên cũng không biết.

Lúc An Noãn đến Luân Đôn, thời tiết bên này đang mưa lác đác, cô lên xe taxi đến trụ sở JM.

Cô rất quen thuộc với bảo vệ và lễ tân ở trụ sở JM, đi đến đâu cũng đều có người chào hỏi cô. An Noãn bỗng nhiên cảm thấy hơi hoài niệm không khí làm việc ở nơi này, mặc dù tiết tấu rất nhanh, nhưng làm việc chung với mọi người rất vui.