Mạc Trọng Huy đột nhiên dùng sức đặt bàn tay mình lên bả vai cô, hắn nói vô cùng nghiêm túc: "Điều ông em muốn không phải như thế, không phải là thỉnh thoảng em lại trở về thăm ông một lần. Người tám mươi tuổi rồi còn có thể sống mấy năm nữa chứ, hi vọng của ông ấy là em mỗi ngày đều ở bên cạnh, em hiểu chưa?"
Cô đẩy mạnh tay hắn ra, rồi gào lên. "Nhưng tôi phải kết hôn, Lâm Dịch Xuyên đã đợi tôi bốn năm rồi, tôi không thể lại để cho anh ấy phải chờ tiếp bốn năm nữa."
"Em thật sự yêu hắn như vậy à?" Mạc Trọng Huy nhíu mày, "Cảm động không phải là tình yêu, cho dù hai người có kết hôn, sống với nhau cũng sẽ không hạnh phúc."
"Vậy anh cảm thấy tôi sống với ai sẽ hạnh phúc? Anh sao?"
Mạc Trọng Huy bị cô hỏi như vậy thì im lặng không trả lời.
"Mạc Trọng Huy, tôi hi vọng sau này anh làm chuyện gì có ý nghĩa một chút, đừng có ngày nào cũng bám theo ông tôi, cho dù anh đến mỗi ngày, khiến ông tôi vui vẻ thì chúng ta cũng không thể nào đâu. Cố mà quý trọng Lý Hân Như đi, cô ấy mới là người đáng giá để anh yêu."
An Noãn nói xong quay người rời đi. Mạc Trọng Huy duỗi tay ra rồi lại rụt về, cuối cùng cũng không có cam đảm giữ cô lại.
Quả nhiên, ngày hôm sau không thấy Mạc Trọng Huy đến nữa, ông cụ Thẩm cảm thấy không quen, cả ngày cứ lầm bầm: "Chắc thằng nhóc có việc rồi, nếu không nó chắc chắn sẽ đến thăm ông."
An Noãn nhếch miệng, nói với giọng điệu không vui: "Ông, dù sao anh ta cũng là người ngoài, đâu thể ngày nào cũng đến thăm ông được ạ."
"Cái gì mà người ngoài, thằng nhóc đó rất hiểu chuyện, ông coi nó như cháu ngoại ruột vậy."
"Vậy chẳng phải cháu lại có thêm một anh trai ạ?"
Ông cụ Thẩm lườm cô, tức giận hừ giọng. "Ông lại hi vọng nó có thể trở thành cháu rể, chồng của cháu gái ông hơn."
An Noãn kéo tay của ông cụ, nói lảng sang chuyện khác, "Ông, để cháu chơi cờ cùng ông nhé."
Ông cụ Thẩm cười nuông chiều. "Với tài nghệ này của cháu mà dám đánh cùng ông, thật là to gan."
"Thật ra trình độ của cháu rất cao, là do một tay ba cháu dạy nên đấy ạ."
An Noãn dứt lời, ông cụ Thẩm hơi im lặng. Ông cụ có thể tiếp nhận An Noãn, nhưng trong nội tâm vẫn không có cách nào tiếp nhận ba của cô.
Hôm nay Thẩm Diệc Minh cũng từ nơi khảo sát trở về, tài xế trong nhà đã ra sân bay đợi sẵn trước mấy tiếng.
Thẩm Diệc Minh trở về, bác cả và bác ba cũng về. Ba anh em cứ như đã thương lượng sẵn từ trước mà về nhà cùng một thời gian.
Thẩm Diệc Minh còn mang cả quà về cho An Noãn, là một đống đồ ăn vặt.
An Noãn chép miệng. "Cháu có còn là đứa trẻ con nữa đâu mà bác lại mua đồ ăn vặt cho cháu."
Thẩm Diệc Minh cười lớn, xoa đầu cô và nói: "Trong mắt bác, cháu mãi mãi là một đứa trẻ."
Rất lâu trước đây ba cũng thường nói như vậy với cô.
Nhớ lúc trước cô cứ khăng khăng muốn yêu Mạc Trọng Huy, ba kiên trì phản đối, lúc ấy An Noãn còn gào lên với ông. "Con không còn là trẻ con nữa, con cũng có suy nghĩ của mình chứ."
Ba nói với cô với vẻ bất đắc dĩ. "Trong mắt ba, con mãi mãi vẫn chỉ là đứa bé không chịu lớn, cần được người khác bảo vệ."
Chẳng mấy khi bữa tối có nhiều người như vậy, ông cụ Thẩm phàn nàn. "Con trai giỏi giang quá thì thành người của quốc gia mất rồi, ba đổ bệnh nằm viện cũng chẳng thấy qua thăm được mấy lần, ngay cả xuất viện cũng là nhờ thằng nhóc bên nhà họ Mạc xử lý giúp. Nhắc đến nó, ba rất thích thằng bé đấy, nếu các con có chỗ nào giúp được cho nó thì cứ tận lực mà giúp nhé, thằng bé đấy rất có năng lực, tiền đồ vô hạn."
Con cả Thẩm Diệc Phái đột nhiên nói: "Ba à, con quên báo với ba, hôm nay ông cụ nhà họ Mạc đột nhiên ho ra máu, phải nhập viện rồi, nghe nói không sống được bao lâu nữa."
"Thế cơ à?" Ông cụ Thẩm kích động. "Chẳng trách hôm nay Huy không sang đây. Con có biết nguyên nhân cụ thể vì sao ông ấy ho ra máu không, là bị bệnh gì đến giai đoạn cuối à?"
Thẩm Diệc Phái lắc đầu, "Lần trước con tới thăm ông cụ Mạc thấy tinh thần ông cụ vẫn còn tốt lắm, bác sĩ chủ trị cho cụ cũng nói trạng thái của ông cụ không tệ. Hôm nay đột nhiên lại nhận được tin tức báo ông cụ đã nhập viện, nghe nói là bởi vì Huy đột nhiên muốn hủy bỏ hôn ước với nhà họ Lý giàu nhất Hồng Kông, nên ông cụ tức giận quá mà ngã bệnh."
Ông cụ Thẩm hít sâu, chỉ biết nói: "Huy cũng thật đáng thương, từ trước đến nay lão Mạc kia là kẻ cực kì bợ đỡ, đem cả mấy đứa con ra làm thành công cụ lợi dụng, con của lão, Mạc Bình Sơn cũng được di truyền tính cách của lão, chỉ khổ Huy, thằng bé vì hiếu thuận nên không muốn làm trái ý nguyện của người trong nhà. Như vậy đi, Diệc Minh, mai con đưa Noãn Noãn sang đó thăm lão Mạc đi."
An Noãn hơi giật mình, cô vội vàng phản ứng lại. "Ông, bác đi là được rồi, còn cháu thì không đi được."
Ông cụ Thẩm rất nghiêm túc. "Thân là con cháu bề dưới, cháu phải đi một chuyến. Lúc ông bị bệnh nằm viện, ngày nào Huy cũng đến thăm. Giờ lão Mạc sắp không sống được bao lâu nữa, cháu cũng nên đến thăm ông ấy một chút, đây là lễ nghĩa."
"Nhưng mà nhà bọn họ cũng có ai nhận ra cháu đâu."
"Thế thì càng phải đi cho bọn họ nhìn."
"Ông…"
Ông cụ Thẩm phất tay, nói rất kiên định. "Không cần nói gì nữa cả, cứ quyết định như vậy đi, sáng sớm ngày mai cháu đi cùng với bác hai cháu đi."
An Noãn còn muốn nói gì đó, cô tức giận nhìn ông cụ Thẩm, nhưng không dám nói tiếp.
Ăn cơm tối xong, chẳng mấy khi có cả ba đứa con trai ở nhà, ông cụ Thẩm tổ chức họp gia đình, bàn bạc chuyện liên quan tới việc dời mộ.
An Noãn đưa ra ý kiến đầu tiên. "Cháu không đồng ý dời mộ cha mẹ cháu đến Bắc Kinh, bởi vì hai người họ có những hồi ức rất đẹp ở Giang Thành."
Thẩm Diệc Minh xoa đầu cô, cười nói: "Noãn Noãn, không thể giải quyết việc theo cảm tính được, mẹ cháu là người của nhà họ Thẩm, theo lẽ phải lá rụng về cội."
Thẩm Diệc Phái cũng nói: "Noãn Noãn, chúng ta đều sống ở Bắc Kinh, cháu cũng rất ít khi tới Giang Thành, đưa mộ mẹ cháu về Bắc Kinh cũng là để chúng ta có thể đi thăm dễ dàng hơn một chút."
Ông cụ Thẩm tổng kết lại, "Nếu mọi người đã không có ý kiến gì, vậy chuyện này cứ thế quyết định, Diệc Minh bình thường bận bịu, chuyện này giao cho Diệc Phái đi làm."
Thẩm Diệc Minh lại nói: "Ba, việc này để con làm đi, vừa đúng lúc gần đây con có việc phải tới Giang Thành."
"Cũng tốt."
An Noãn cảm thấy mình hoàn toàn không có quyền lên tiếng ở trong cái nhà này. Ông vỗ bàn một cái là sự tình đã được quyết định.
Sáng sớm hôm sau, An Noãn vẫn còn đang trong mộng thì bị Thẩm Diệc Minh đánh thức.
An Noãn mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy Thẩm Diệc Minh ngồi ở mép giường mình, gương mặt vẫn hiền hòa như mọi khi.
"Bác, sớm vậy?"
Thẩm Diệc Minh cười. "Bác dẫn cháu đi bệnh viện thăm ông cụ Mạc, sau đó còn phải bay đi Giang Thành nữa."
"Cập rập thế ạ?" An Noãn nhíu mày, cô có cảm giác ngày nào bác cũng đang trên đường đi làm cái gì đó.
"Bác, một mình bác đi thăm ông cụ Mạc đi ạ, cháu không muốn đi, người nhà bên đấy chắc chẳng mấy ưa cháu đâu."
Thẩm Diệc Minh dịu dàng vuốt tóc cô, ông cười nói: "Thế thì càng phải dẫn cháu đi một chuyến, nể mặt Huy, bác không truy cứu chuyện lúc trước nhà bọn họ bắt nạt cháu thế nào, nhưng sau này đừng hòng làm thế nữa."