Cuối cùng An Noãn vẫn bị Thẩm Diệc Minh kéo ra khỏi giường.
Thẩm Diệc Minh đột nhiên đến thăm làm người nhà họ Mạc hoàn toàn không có chuẩn bị trước.
Mạc Bình Giang và Mạc Bình Sơn tự mình ra đón, Mạc Bình Sơn có thái độ vô cùng cung kính, khác hoàn toàn với cái vẻ mà trước kia An Noãn nhìn thấy. Ông ta nhìn lướt qua An Noãn một cái, trong mắt có sự kinh ngạc cùng tò mò.
Thẩm Diệc Minh bắt tay với Mạc Bình Giang, ông hỏi: "Sức khỏe của ông cụ thế nào rồi?"
Mạc Bình Giang khẽ thở dài, "Cảm ơn thủ trưởng quan tâm, bác sĩ nói thời gian của ông cụ không còn nhiều nữa, sống được ngày nào biết ngày nấy."
Thẩm Diệc Minh cau mày, dắt An Noãn đi về phía phòng bệnh.
Mạc Bình Giang và Mạc Bình Sơn quay ra nhìn nhau, cả hai đều rất hiếu kì nhưng lại không dám hỏi.
Thẩm Diệc Minh dẫn An Noãn tiến vào phòng bệnh, Mạc Trọng Huy đang đứng ở bên giường, còn Đường Tĩnh Vi đang đút cháo cho ông cụ.
Hai người nhìn thấy An Noãn thì đều giật mình.
Ông cụ nằm trên giường giãy giụa muốn ngồi dậy, ông thân thiết gọi: "Diệc Minh, cậu tự mình đến thăm thật vinh hạnh cho ông lão tôi đây. Cho dù tôi chết cũng cảm thấy có thể diện."
Thẩm Diệc Minh đi đến bên giường, nắm chặt tay của ông cụ, ông cười nói: "Ông Mạc, ông phải an tâm dưỡng bệnh, ông cụ nhà tôi vẫn còn đang muốn đánh cờ cùng ông đấy."
"Cái thân thể này của tôi chỉ sợ đến ngồi cũng khó, làm sao đánh cờ với ông ấy được?"
Ông cụ Mạc buồn bã nói, mỗi một câu tựa hồ đều phải dùng rất nhiều sức.
"A, cô bé này là? Trước kia chưa từng thấy qua nhỉ?"
Thẩm Diệc Minh kéo An Noãn đến trước giường bệnh của ông cụ Mạc, thân thiết chụp lấy bờ vai của cô rồi cười giới thiệu. "Ông Mạc, hôm nay tôi muốn giới thiệu cho ông biết, đây là cháu gái của tôi, An Noãn."
Tất cả mọi người đều giật mình, hai chân Mạc Bình Sơn run nhè nhẹ, Đường Tĩnh Vi thì trợn tròn mắt, chẳng trách lần đầu tiên gặp đã cảm thấy cô bé này nhìn rất quen. Giờ ngẫm lại mới thấy quả thật An Noãn rất giống Thẩm Diệc Như.
"Cháu gái? Con gái Diệc Như sao?"
Thẩm Diệc Minh cười gật đầu. "Ông cụ nhà tôi gần đây rất nhớ cháu gái, chỉ tiếc Diệc Như đã không còn nữa, may mắn là nó đã để lại con bé này cho chúng tôi, ông cụ nhà tôi thương yêu chiều chuộng con bé lắm, một ngày không gặp là ăn không ngon, ngủ không yên. Mà đừng nói là ông cụ nhà tôi, đến ngay cả tôi là bác nó cũng thế, thật muốn đi đâu cũng đưa nó theo cùng, ra ngoài mấy ngày không gặp được là đã vô cùng nhớ nó rồi."
Hai chân Mạc Bình Sơn càng run tợn.
Ông cụ Mạc quan sát An Noãn một chút, sau đó tiếp tục nói: "Đúng là rất giống Diệc Như, thật không ngờ Diệc Như đã không còn trên đời này nữa, cô bé ấy rất hiền lành mà. Nhà bên đấy có cháu gái nhận tổ quy tông, chuyện lớn như vậy sao không nói cho chúng tôi biết, để chúng tôi còn sang chúc mừng lão thủ trưởng chứ?"
Thẩm Diệc Minh cười nói: "Hôm nay chẳng phải tôi đưa con bé này sang để ra mắt ông đấy à, chúng tôi cũng không định công khai chuyện Noãn Noãn quay về nhà, tránh mang đến phiền phức cho con bé, chỉ cần các bạn bè trong giới biết là được rồi."
"Cũng đúng, nhà bên đấy cũng là muốn bảo vệ cho đứa trẻ này."
"Ông Mạc, chín giờ tôi có chuyến bay tới Giang Thành, đợi khi nào tôi quay về sẽ lại đến thăm ông."
Ông cụ Mạc khoát tay, "Diệc Minh, tôi biết bình thường cậu bận rộn nhiều việc, cũng không cần đến thăm ông lão như tôi nhiều làm gì, không sao đâu, cậu có thể tới thăm một lần là tôi đã cảm thấy rất có nở mặt nở mày lắm rồi."
Thẩm Diệc Minh vẫn mỉm cười, thản nhiên nói: "Vậy thì để Noãn Noãn nhà tôi ở lại tiếp tục nói chuyện với ông nhé, vừa đúng lúc gần đây con bé này đang rất rảnh rỗi."
An Noãn kéo áo Thẩm Diệc Minh. "Bác…"
Thẩm Diệc Minh yêu thương vuốt tóc An Noãn, dỗ cô, "Ngoan, cháu ở đây với ông Mạc nhé, một lát nữa cứ để Huy đưa cháu về nhà."
"Bác đi rồi, khi về sẽ mang đặc sản Giang Thành về cho cháu, muốn ăn cái gì cứ nghĩ kỹ đi rồi gọi điện thoại cho bác."
An Noãn méo miệng.
"Ngoan ngoãn, chờ bác về."
Cuối cùng Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng hôn trán An Noãn, mỗi một ánh mắt, một động tác của ông đều cho thấy ông coi An Noãn như bảo bối quý nhất.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy hết những chuyện này, trong lòng cũng hiểu rõ địa vị của An Noãn ở trong nhà họ Thẩm.
Thẩm Diệc Minh là ai chứ, trước kia ông ấy rất yêu thương chiều chuộng em gái, giờ lại có cô cháu gái này, có thể không chiều chuộng được sao?
Thẩm Diệc Minh đi rồi, An Noãn chỉ cảm thấy ở lại chỗ này rất xấu hổ.
Ông cụ Mạc vẫy tay với An Noãn, "Cháu gái, đến chỗ ông ngồi này, qua đây nói chuyện với ông."
Thời khắc này ông cụ Mạc rất hiền từ, nhưng An Noãn biết, nếu cô thay một thân phận khác mà xuất hiện thì sẽ là một cảnh tượng khác.
Không còn cách nào khác, An Noãn đành phải ngồi xuống giường, cũng không biết vì nguyên nhân gì mà cô không quá ưa thích ông cụ Mạc.
"Cháu tên là An Noãn à? Cái tên này nghe hơi quen, ông lớn tuổi rồi nên trí nhớ hơi kém. Cháu lớn lên ở Giang Thành hả? Huy nhà ông cũng từng sống ở Giang Thành một thời gian đấy."
Đường Tĩnh Vi đứng ở bên cạnh, môi hơi mấp máy, nhưng cuối cùng chẳng dám nói gì.
"Đáng tiếc Huy nhà ông đã đính hôn, nếu không có thể để hai đứa qua lại với nhau, ông giới thiệu cho cháu nhé. Huy, tới đây."
Mạc Trọng Huy hơi nhíu mày, chậm rãi đến trước giường của ông cụ.
"Đây chính là cháu của ông, Mạc Trọng Huy, chắc cháu đã từng nghe thấy cái tên này rồi, nó chính là chủ tịch của tập đoàn Mạc thị."
"Chào anh, nghe danh anh đã lâu." An Noãn trêu chọc đưa tay ra.
Lông mày Mạc Trọng Huy càng nhíu sâu, hắn dùng sức nắm chặt tay cô, hình như hơi không vui nên dùng ngón tay cái đè lên mu bàn tay của cô.
Đường Tĩnh Vi đứng ở một bên nhìn mà toàn thân đổ mồ hôi.
Ông cụ Mạc duỗi tay nắm chặt lấy tay của An Noãn, ông hơi xúc động. "Cháu gái, mẹ cháu là cô gái lương thiện hiểu chuyện nhất mà ông từng gặp, năm đó, nhà chúng ta đều thích con bé, ông còn dùng mọi cách để tác hợp nó với con trai cả của ông, chỉ tiếc hai đứa quá quen thuộc với nhau nên không vừa ý. Cho đến nay ông cũng không thể nào hiểu được, mẹ cháu là người hiếu thuận như vậy, tại sao lại đoạn tuyệt quan hệ cùng lão thủ trưởng? Nhất định con bé phải có nỗi khổ nào đó. Chắc chuyện này vĩnh viễn là một ẩn số mà có lẽ chỉ một mình mẹ cháu biết."
Ông cụ Mạc đang nói chuyện với An Noãn thì nhìn thấy sắc mặt Mạc Bình Sơn tái nhợt, ông trầm giọng hỏi: "Bình Sơn, con bị làm sao thế?"
Chân của Mạc Bình Sơn vẫn còn đang không tự chủ được mà run rẩy, không thể nào dừng lại được, ông ta ấp úng: "Không, không có gì ạ, có lẽ vì lần đầu tiên nhìn thấy cô An nên con hơi khẩn trương."
Ông cụ Mạc xì một cái, tức giận nói: "Có cái gì mà khẩn trương, Noãn Noãn chỉ là một đứa bé."
"Vâng ạ, đúng vậy ạ. Noãn Noãn nhất định cũng giống như mẹ của con bé, là một đứa trẻ hiền lành."
Nghe Mạc Bình Sơn nói, An Noãn chỉ cảm thấy buồn nôn. Chính người đàn ông này đã từng nhục mạ cô, vứt cho cô tờ chi phiếu tiền triệu, thậm chí còn từng tát cô nữa. Thế mà bây giờ lại ở chỗ này nói cô là đứa trẻ hiền lành. Cái thứ được gọi là thân phận này thật đúng là biểu tượng mạnh mẽ nhất.
Cũng không biết có phải Thẩm Diệc Minh đã biết cái gì rồi hay không mà hôm nay nói câu nào cũng đều có thâm ý.