Chereads / Tình đắng / Chapter 259 - Chương 259: Tình yêu thế nào mà bốn năm vẫn không quên được (1)

Chapter 259 - Chương 259: Tình yêu thế nào mà bốn năm vẫn không quên được (1)

Lâm Dịch Xuyên ở đầu bên kia cười khẽ, hỏi, "Vậy em có nhớ anh không?"

 "Lão Lâm, anh đưa Tảo Tảo qua đây đi, em đưa hai người tới gặp ông ngoại."

 "Bên này qua một ngày nữa thôi là anh xử lý xong công việc rồi, tới lúc đó anh sẽ đưa Tảo Tảo đến. Em đánh tiếng trước với ông ngoại đi đã, tránh tới lúc đó ông cụ lại không chịu gặp anh."

 "Cho dù ông ngoại phản đối, em cũng sẽ ở bên anh."

 Câu này như thể nói cho chính bản thân cô nghe vậy.

 Lâm Dịch Xuyên cười rất thỏa mãn, vô cùng tự tin nói, "Anh xuất sắc như vậy, ông ngoại em còn không chấp nhận anh sao? Ngược lại là em đấy, anh thật sự không có lòng tin lắm."

 An Noãn nhếch môi.

 "Lão Lâm, lần trước mẹ của Tảo Tảo xuất hiện, tại sao anh lại không nói thẳng với em?"

 "Anh không để ý đến cô ta, cũng thấy không cần thiết phải lấy chuyện này ra để nói. Cô ta cũng chỉ là muốn gặp Tảo Tảo mà thôi."

 "Anh có để cô ấy gặp không?"

 "Không, anh sẽ không cho phép cô ta gặp Tảo Tảo, cô ta không xứng làm mẹ của Tảo Tảo."

 Trong lòng An Noãn có một sự khó chịu không nói thành lời.

 Lâm Dịch Xuyên lại nói chuyện với cô một lúc, An Noãn bất tri bất giác ngủ lúc nào không hay biết. Hôm sau tỉnh dậy phát hiện điện thoại lại vẫn đang kết nối.

 "Lâm Dịch Xuyên, anh điên rồi à?" An Noãn hét lên vào điện thoại, "Gọi điện thoại quốc tế đường dài rất đắt đấy."

 Đầu bên kia cười khẽ ra tiếng, "Anh biết, anh rất nhớ em, nghe tiếng em thở giống như em đang ở bên anh vậy."

 "Anh là đồ thần kinh!"

 An Noãn "bụp" một tiếng cúp điện thoại.

An Noãn đánh răng rửa mặt xong xuống nhà ăn sáng, ông đã chờ cô ở phòng ăn rồi.

Bác dâu cả cười trêu chọc, "Ba, công chúa của ba xuống rồi kìa, vậy chúng ta có thể ăn sáng rồi phải không?"

 Nói xong bà lại nói với An Noãn, "Trời vừa sáng ông đã dậy rồi, nhất định phải chờ được cháu cùng ăn sáng, cũng đã chờ được một tiếng đồng hồ rồi."

 An Noãn đi tới ngồi bên cạnh ông cụ Thẩm, khoác tay ông làm nũng, "Ông ngoại, cháu xin lỗi, cháu xuống muộn quá."

Ông cụ vô cùng cưng chiều xoa đầu cô, cười nói, "Không sao, ở nhà cháu muốn ngủ đến lúc nào cũng được, lúc nào cũng có đồ ăn cả."

Hôm nay Thẩm Thần Phong cũng dậy muộn, lúc anh ta đến phòng ăn, ông cụ Thẩm liền lộ rõ vẻ khó chịu, "Một thằng cháu trai lớn tướng rồi mà còn thích ngủ nướng, không có tiền đồ gì hết."

Thẩm Thần Phong đã sớm quen với thái độ của ông cụ Thẩm, mặt không biểu cảm ngồi ăn.

"Ông ngoại, cháu có chuyện muốn nói với ông."

Ông cụ Thẩm véo má cô, cười khẽ nói, "Có chuyện gì cháu cứ nói đi, làm gì mà nghiêm trọng như vậy."

"Ngày kia bạn trai cháu đến Bắc Kinh, cháu muốn đưa anh ấy về nhà ăn cơm."

Ông cụ Thẩm lập tức sầm mặt lại.

Thẩm Thần Phong thì lại cong khóe miệng, bày ra bộ dạng đang xem kịch hay.

"Còn một chuyện nữa cháu vẫn luôn chưa nói với ông, anh ấy có một đứa cháu trai, đến giờ nó đã hơn ba tuổi rồi, vô cùng đáng yêu…"

"Choang…" một tiếng, ông cụ ném cái bát xuống đất, tiếng gốm sứ phát ra âm thanh lanh lảnh, vỡ vụn dưới đất.

Thẩm Thần Phong nhìn An Noãn với vẻ mặt vui trên nỗi đau của người khác.

Đậu Nhã Quyên vội vàng chạy tới, "Chuyện gì thế này? Ba, ba làm gì vậy, sẽ dọa bọn trẻ đấy."

"Nó sợ ba thì đã tốt. Ông đã nói bao nhiêu lần rồi, ông không đồng ý cháu và cái cậu người Anh đó ở bên nhau. Bây giờ còn mọc ra một đứa cháu nữa, đang yên đang lành cháu lại chạy đi làm mẹ kế của người ta, thể diện nhà họ Thẩm ta bị cháu làm mất hết rồi."

 An Noãn cắn mạnh môi.

 Thẩm Thần Phong không thể tiếp tục nhìn nữa, đi qua kéo An Noãn vào lòng mình, nghiêm túc nói, "Ông nội, chắc là ông không biết, cái cậu người Anh đó rất giỏi, cậu ta là người đứng đầu của sở sự vụ công ty kiến trúc quốc tế JM cao cấp, nếu ở bên An Noãn nhà chúng ta, cũng coi là môn đăng hộ đối."

"Mày im đi!" Ông cụ Thẩm gầm lên, "Mày lo cho tốt việc của mày là được rồi, chuyện của An Noãn không tới lượt mày nhúng tay vào."

Thẩm Thần Phong không phục nói, "Ông là ông ngoại của em ấy, cháu cũng là anh của em ấy, anh trai yêu thương bảo vệ em gái, làm sao cháu có thể không nhúng tay vào được?"

"Mấy đứa đứa nào cũng muốn chọc tức ông phải không?" Ông cụ Thẩm ấn chặt lên ngực trái.

An Noãn có chút đau lòng, cô đẩy Thẩm Thần Phong ra, từng bước từng bước đi tới bên ông ấy, dịu giọng nói, "Ông ngoại, anh ấy thật sự rất yêu thương cháu, đứa bé đó, cháu đã sớm coi nó như con ruột của mình rồi, cháu hi vọng ông có thể tác thành cho chúng cháu."

"Cháu bảo ông làm sao để tác thành cho hai đứa được? Không dễ dàng gì ông mới tìm được cháu về đây, bây giờ lại đưa cháu tới nước Anh sao? Ông còn sống được vài năm nữa đâu, cháu không thể nghĩ cho ông một chút à?"

"Nhưng mà vì ông, cháu phải đổi lấy hạnh phúc của mình sao?"

 Ông cụ càng ấn chặt lên ngực trái hơn, khua khua tay lạnh lùng nói, "Noãn Noãn, ông ngoại nói đến đây thôi, nếu như cháu vẫn còn cố ý muốn ở bên cái cậu người Anh đó, ông sẽ coi như không có đứa cháu này. Mẹ cháu đã đủ làm ông đau lòng rồi, ông tưởng là cháu rất hiểu chuyện, sẽ không khiến ông đau lòng nữa, nhưng thật không ngờ, cháu và mẹ cháu đều ích kỷ như nhau."

 "Ông ngoại!"

 An Noãn còn muốn nói thêm gì nữa, ông cụ Thẩm đã quay người đi về phòng, bóng lưng nhìn có vẻ rất mệt mỏi và bất lực.

 Thẩm Thần Phong đi tới vỗ nhẹ vai An Noãn, "Yên tâm đi, ông yêu thương em như vậy, cho ông chút thời gian, ông sẽ chấp nhận hai người thôi."

 Bác dâu cả cũng an ủi cô, "Noãn, không sao đâu, tính ông là như vậy, chờ chuyện qua rồi dỗ ông là xong thôi. Cháu ăn sáng đi đã, để Thần Phong đưa cháu ra ngoài đi dạo, bác đi xem ông thế nào."

 Sau khi Đậu Nhã Quyên đi, Thẩm Thần Phong khoác lấy vai cô, cười nói, "Đi, anh đưa em ra ngoài ăn đồ ngon nào."

Thẩm Thần Phong lái xe đưa An Noãn tới nhà hàng, gọi rất nhiều đồ ngọt cho cô, nhưng An Noãn lại chẳng có chút khẩu vị nào.

"Nghe nói em rất thích ăn đồ ngọt, nhà hàng này rất nổi tiếng, em nếm thử xem."

Thẩm Thần Phong đẩy một miếng bánh kem đến trước mặt An Noãn.

An Noãn ăn tạm bợ hai miếng, chẳng thấy ngon chút nào.

"Lúc tâm trạng không tốt thì ăn gì cũng không thấy ngon đúng không?"

An Noãn phụng phịu. 

"Noãn Noãn, anh nói thật, anh rất hiểu tâm tâm lý của ông, ông thương em như vậy sao nỡ để em lấy chồng ở tận Anh được? Đứng ở lập trường của anh, anh cũng mong em có thể ở lại Bắc Kinh, để lúc nào cũng có thể gặp mặt được."

An Noãn cúi thấp đầu, điều này cô có thể hiểu được, ông nổi giận như thế hoàn toàn là vì quan tâm cô, không nỡ xa cô.

"Nhưng em không thể bỏ Lâm Dịch Xuyên được."

"Dù sao anh cũng lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm rồi, anh nhìn người chuẩn lắm, thật ra tình cảm của em dành cho Lâm Dịch Xuyên phần lớn là cảm động đúng không? Nếu lúc em ở bên cạnh cậu ta mà chưa từng quên Huy thì ở bên nhau sẽ thành nỗi tổn thương lớn nhất đấy. Đến lúc đó kết hôn rồi lại ly hôn thì mất giá lắm."

An Noãn hung hăng lườm anh ta một cái, khó chịu hừ lạnh, "Thẩm Thần Phong, anh đừng có tự cho mình là đúng, kiểu công tử chơi bời như anh sẽ không thể cảm nhận được tình yêu thật sự đâu."