Cô thật sự sợ Mạc Trọng Huy sẽ tìm tới cửa, vội vàng thay quần áo chạy ra ngoài, lúc đi tới phòng khách, chỉ có mình Thẩm Thần Phong ngồi xem ti vi.
"Lén lén lút lút đi đâu vậy hả?" Anh ta trêu chọc hỏi.
"Ra ngoài đi dạo chút, em về ngay thôi."
Thầm Thần Phong "phì" một tiếng, cười nói, "Đi nhanh về nhanh, anh sẽ không nói với ông đâu, có điều đừng có thất thân đấy nhé, anh sẽ ghen đó."
An Noãn trừng mắt, chạy ra ngoài.
Xe của Mạc Trọng Huy dừng ngay bên ngoài nhà.
An Noãn cúi lưng lên xe, vội vàng nói, "Mau lái xe."
Mạc Trọng Huy liếc cô một cái, khởi động xe, lái xe lên núi phía sau.
An Noãn có chút bực tức, phẫn nộ quát, "Mạc Trọng Huy, muộn như vậy, anh bị điên rồi sao?"
Hắn chẳng nói lời nào, ôm chân cô đặt lên chân hắn. An Noãn mặc bộ quần áo ở nhà rộng rãi, hắn lập tức vén quần cô lên tới đầu gối.
An Noãn có chút cảm động, nhẹ nhàng nói, "Tôi không sao, bị đá mấy cái thôi."
Tay hắn nhè nhẹ xoa lên vết bầm tím trên chân cô, vô cùng đau lòng.
Mắt An Noãn hơi cay, "Mạc Trọng Huy, tôi thật sự không sao, anh đừng lo lắng."
Chút thương tích này có đáng là gì, có thể so với đau khổ nhiều năm về trước sao?
"Mạc Trọng Huy, có thể đừng quan tâm tôi như vậy nữa được không? Anh như vậy khiến tôi rất khó xử."
Hắn bất thình lình phủ người xuống nuốt trọn bờ môi cô, cẩn thận dè dặt, dịu dàng hết mức, tình này cảnh này, còn cả cảm giác tiếp xúc quen thuộc đó nữa khiến trái tim cô dần dần trùng xuống.
Hắn bế cô đặt lên đùi mình, càng hôn càng gấp gáp, nụ hôn cũng sâu hơn.
Cánh tay nhỏ bé của cô ôm chặt lấy cổ hắn, rất muốn dung túng bản thân một lần.
Nhưng không thể, cô không thể làm tổn thương Lâm Dịch Xuyên, không thể làm tổn thương Tảo Tảo, cũng không thể làm tổn thương Lý Hân Như đơn thuần được.
"Mạc Trọng Huy, dừng lại!"
Hắn ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn mờ tối, ánh mắt hắn có chút bức thiết, lại có chút bất lực.
" Mạc Trọng Huy, chúng ta không thể như vậy."
Hắn nhìn vào mắt cô, nói từng câu từng chữ, "Anh yêu em."
Ba chữ nặng nề biết bao, không phải tất cả tình yêu đều có thể hạnh phúc.
"Tôi xin lỗi, tôi đã từng hứa với Lâm Dịch Xuyên, không thể bỏ rơi anh ấy và con được."
Hắn có chút tức giận, "Đứa trẻ đó đâu phải là con của em."
"Nhưng tôi vẫn luôn coi nó là con trai ruột của mình, nó giống như món quà mà ông trời đã ban tặng cho tôi. Khi tôi mất con, nó đã xuất hiện, là nó mang cho tôi hi vọng, cho tôi niềm vui, tôi không thể bỏ rơi cha con họ vào lúc này được. Lý Hân Như cũng vì anh mà đánh đổi rất nhiều thứ, anh cũng không thể phụ lòng cô ấy."
"Em có yêu anh không?" Hắn lạnh lùng ngắt lời cô.
"Giữa chúng ta, yêu hay không yêu đã không còn quan trọng nữa rồi."
"Rốt cuộc em có yêu anh không?" Hắn gầm lên.
An Noãn chần chừ không nói gì.
"Có phải là muốn chờ tới ngày anh chết, em mới có thể dũng cảm thừa nhận em yêu anh không?"
"Thừa nhận tôi yêu anh rồi thì sao? Ông nội anh có thể đồng ý không? Ba anh có thể đồng ý không? Lý Hân Như có thể đồng ý không? Người nhà của Lý Hân Như có thể đồng ý không? Lâm Dịch Xuyên có thể đồng ý không? Tất cả mọi người đều phản đối việc chúng ta ở bên nhau, tại sao chúng ta phải cố chấp bên nhau làm tổn thương tới nhiều người yêu thương chúng ta như vậy? Anh luôn miệng nói yêu tôi, tình yêu của anh ở đâu thế? Tôi ở nước Anh bốn năm, anh chưa một lần đi tìm tôi, nếu tôi không trở về, có phải anh sẽ mãi mãi không đi tìm tôi không?"
Ánh mắt của hắn hơi ảm đạm.
"Đưa tôi về đi, tôi mệt rồi."
An Noãn quay về ghế phụ, ánh mắt có chút vô hồn nhìn ra màn đêm tối đen bên ngoài.
"Cái anh cần chỉ là một câu em yêu anh, chỉ cần em nói ra miệng, anh sẽ không màng tất cả mà có được em, cho dù là tổn thương tất cả mọi người, phản bội cả thế giới, anh cũng phải tìm em về."
Cô hít một hơi thật sâu, lạnh lùng lặp lại, "Đưa tôi về đi."
Trên đường về, hắn lái xe rất chậm, dường như vẫn đang chờ một câu của cô.
Nhưng An Noãn lại chỉ bình tĩnh hỏi hắn, "Lý Hân Như không sao chứ? Cô ấy có hiểu lầm không?"
"Anh giải thích với cô ấy rồi."
"Vậy thì tốt."
"Anh đã nói hết với cô ấy, quá khứ của chúng ta, người mà anh yêu, tất cả đều đã nói hết với cô ấy rồi."
An Noãn nổi giận, "Mạc Trọng Huy, anh điên rồi, anh nói với cô ấy những chuyện này làm gì?"
"Anh đã nhắc tới chuyện xóa bỏ hôn ước với cô ấy, cứ tiếp tục như vậy chỉ làm tổn thương cô ấy sâu sắc hơn mà thôi."
An Noãn ấn mạnh ấn đường, cảm thấy đầu đau không chịu nổi.
"Mạc Trọng Huy, anh thật ích kỷ."
Về tới nhà, Thẩm Thần Phong vẫn còn ngồi trên sofa xem ti vi, thấy An Noãn về, anh ta đùa giỡn nói, "Không thất thân đấy chứ? Mới ra ngoài có tí đã về rồi à?"
An Noãn không thèm để ý tới anh ta, đi thẳng lên tầng.
Thẩm Thần Phong dường như không có ý định buông tha cho cô, anh ta đi theo An Noãn tới phòng của cô.
An Noãn nằm trên giường, nói có chút mệt mỏi, "Em mệt rồi, anh cứ tự nhiên, lúc nào ra ngoài đóng cửa lại giúp em, cảm ơn."
Thẩm Thần Phong ngồi lên giường, tiến sát mặt lại trước mặt An Noãn, thăm dò hỏi, "Em làm lành với Huy rồi à?"
Cô quay lưng lại với anh ta.
"Noãn, em có để ý đến chuyện cấm kỵ không? Nếu không để ý thì hai chúng ta liệu có được không?"
An Noãn ngồi vụt lên, nổi cơn tam bành.
Thẩm Thần Phong giơ tay ra nhéo má cô, cười mãi không dứt, "Đáng yêu quá, anh chỉ đùa em thôi mà."
"Thẩm Thần Phong, anh ra ngoài đi."
Anh ta chu mỏ, "Khó khăn lắm anh mới về được một chuyến, người làm em như em có phải nên ở bên cạnh anh không, gần đây anh bị thất tình, cần được an ủi."
"Thẩm Thần Phong, nếu anh còn không ra ngoài, em sẽ gọi ông ngoại đấy."
"Em thật biết dùng ông cụ để dọa anh mà." Anh ta hừ một tiếng khó chịu nói, "Đúng rồi, anh muốn nhờ em một việc, người hôm nay làm em bị thương tên Lưu Thanh, cháu gái của Thị trưởng Lưu – Thị trưởng Bắc Kinh chúng ta. Theo như những gì anh biết về Huy, chắc chắn cậu ta sẽ tới gây khó khăn cho Thị trưởng Lưu, em nói đỡ giúp một câu đi, dù gì cũng là người từng có quan hệ với anh, anh không muốn tuyệt tình quá."
"Rất môn đăng hộ đối với anh đó, hay là anh nghĩ kỹ lại đi, hình như cô ta rất thích anh."
Thẩm Thần Phong bĩu môi, khó chịu nói, "Lấy loại phụ nữ điên này về nhà, anh còn có thể sống những ngày tốt đẹp được à? Vợ của Thẩm Thần Phong anh nhất định phải dịu dàng hiền thục, có tài có đức."
An Noãn không thèm để ý anh ta, đuổi anh ta ra ngoài.
***
Đêm khuya, nằm trên giường, làm thế nào cô cũng không ngủ được.
Lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Dịch Xuyên, chuông kêu hai tiếng, đầu bên kia đã có người nghe máy.
"Bây giờ bên em là mấy giờ rồi?"
Điện thoại vừa kết nối, giọng chất vấn của Lâm Dịch Xuyên đã truyền tới, An Noãn gần như có thể tưởng tượng ra bộ dạng cau mày của anh ở đầu dây bên kia.
"Lão Lâm, em không ngủ được, anh nói chuyện với em được không?"
"Em sống ở nhà họ Thẩm không vui à? Hay là chuyển ra khách sạn đi."
"Không phải, mọi người đối với em rất tốt. Em nhớ Tảo Tảo thôi."