Trợ lý Trương không quan tâm được những thứ này nữa, cậu ta căng thẳng nói, "Chào anh, xin để cô An nghe điện thoại một chút, tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô ấy."
Lúc này Lâm Dịch Xuyên đang ngồi ở phòng khách xem ti vi, An Noãn thì đang nấu cơm.
Anh cầm điện thoại di động chậm rãi đi tới phòng bếp, đặt điện thoại bên tai An Noãn.
"Alo." Giọng nói trong trẻo của An Noãn vang lên.
Trợ lý Trương giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, nôn nóng nói, "Cô An không hay rồi, cô có thể tới đây một chuyến không? Ngài Mạc tự giam mình ở trong phòng, tôi sợ anh ấy sẽ làm hại chính mình."
An Noãn liếc Lâm Dịch Xuyên một cái, cầm điện thoại đi qua bên cạnh.
"Trợ lý Trương, anh ta không phải là trẻ con, sẽ không làm hại chính mình đâu, anh đừng quá căng thẳng."
"Không, cô An, cô không hiểu ngài Mạc đâu, anh ấy luôn làm hại chính mình, thật đó, tôi cầu xin cô, cô tới đây một chuyến có được không?"
"Xin lỗi, bây giờ đã muộn lắm rồi, tôi không tiện ra ngoài."
"Cô An..."
Trợ lý Trương vẫn còn đang khẩn nài ở đầu bên kia, An Noãn đã cúp điện thoại rồi.
Lâm Dịch Xuyên thuận miệng hỏi cô, "Ai gọi điện đến thế, hình như rất sốt ruột."
"Không có gì đâu anh, một người bạn thôi."
An Noãn lại vào phòng bếp, tiếp tục nấu cơm.
Có lẽ là trái tim không yên, dầu bắn lên tay, An Noãn rít lên thành tiếng.
Lâm Dịch Xuyên căng thẳng chạy vào phòng bếp, cầm lấy tay cô kiểm tra, tay cô bị rộp lên một mụn nước rất lớn.
"Em có thể cẩn thận một chút không, lúc nào cũng mơ mơ màng màng như vậy, sau này em đừng vào bếp nữa."
An Noãn làm bộ đáng thương nhìn anh, "Đau."
"Còn biết đau à? Em mơ màng nữa đi. Em ra ngoài đi, chỗ này giao cho anh."
An Noãn trở lại phòng khách, ngồi ngoài đó mà lòng phát hoảng.
Ăn tối cùng với Lâm Dịch Xuyên xong, An Noãn giao bản thiết kế cho Lâm Dịch Xuyên để anh hoàn thành giúp, còn mình thì về phòng ngủ.
Cô nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Cô vẫn không nhịn được, ấn số điện thoại của Mạc Trọng Huy, nhưng chuông reo rất lâu, từ đầu đến cuối không có ai nghe máy.
Cô lại gọi cho trợ lý Trương, điện thoại của trợ lý Trương cũng không có ai nghe.
Lâm Dịch Xuyên vẽ giúp cô đến gần rạng sáng, vào phòng cô, phát hiện cô nhóc này lại vẫn chưa ngủ.
"Đang đợi anh à?" Anh nói đùa, nằm xuống bên cạnh An Noãn.
An Noãn xoay người đưa lưng về phía anh, tim đập nhanh.
Lâm Dịch Xuyên vòng qua eo cô ôm cô từ phía sau, ôm chặt cô vào trong lòng.
"Anh giúp em đến bây giờ, có phải em cũng nên thưởng cho anh chút không?"
Cơ thể An Noãn cứng lại, mệt mỏi đáp, "Lão Lâm, em không thoải mái lắm, để cho em nghỉ ngơi được không?"
Anh khẽ rủa một tiếng, hừ giọng lạnh lùng, "Ngoan ngoãn ngủ đi."
Lâm Dịch Xuyên nằm ở bên cạnh cô một lát đã ngủ, nhưng An Noãn lại thức trắng đêm. Cô cầm điện thoại trong tay, cứ đợi điện thoại mãi, nhưng từ đầu đến cuối tiếng chuông đều không vang lên.
Ngày hôm sau chuông báo thức vang lên, cô giật mình, cả người đầm đìa mồ hôi.
Lâm Dịch Xuyên cũng mơ mơ màng màng mở mắt ra, anh khoác cánh tay dài lên trước ngực cô, "Ngủ thêm một lúc nữa đi, lát nữa anh đưa em tới công ty."
An Noãn dời khỏi tay anh, thấp giọng nói, "Lão Lâm, anh ngủ thêm đi, em còn phải tới công ty họp."
Thấy An Noãn xuống giường, Lâm Dịch Xuyên cũng ngồi dậy.
"Không phải bảo anh ngủ thêm chút nữa sao? Em tự đến công ty là được rồi."
"Anh dậy làm đồ ăn sáng cho em."
Anh cũng xuống giường, ôm An Noãn cùng đi vào nhà tắm.
Lâm Dịch Xuyên làm bữa sáng cho cô, ăn cùng cô rồi lại đưa cô đến công ty.
Cuộc họp nhỏ hôm nay là do An Noãn chủ trì, mọi người đều nhìn ra cô không tập trung, tâm hồn không để ở đây, nói sai báo sai mấy số liệu, không chỉ như vậy, nói chuyện còn hơi cà lăm, tổ chức ngôn ngữ không hoàn chỉnh.
Trong phòng họp yên tĩnh, chuông điện thoại của An Noãn đột nhiên lanh lảnh vang lên, cô ngẩn người ra, nói "xin lỗi" rồi cầm điện thoại đi ra khỏi phòng họp.
"Trợ lý Trương, tại sao tối hôm qua anh lại không nghe điện thoại của tôi?"
Trương Húc ở đầu bên kia có chút tức giận, lạnh lùng nói, "Cô An, không phải là tôi không nghe điện thoại của cô, mà là tôi bận đến tận bây giờ. Ngài Mạc nhập viện rồi, vết thương bị nhiễm trùng, sốt cao mãi không hạ."
Trái tim An Noãn nhói lên, khẽ hỏi, "Anh ấy… thế nào rồi?"
"Ngài Mạc lại dùng dao làm tổn thương mình, lần này vết cắt hơi sâu, mất quá nhiều máu, còn dẫn tới sốt cao, bây giờ đang nằm viện. Cô An, nếu như cô còn có chút lương tâm thì tới thăm anh ấy đi."
Trương Húc nói rồi trực tiếp cúp điện thoại, hình như vẫn đang tức giận.
***
An Noãn đấu tranh nội tâm một ngày, sau khi tan làm cô vẫn đi mua một bó hoa tươi.
Đến bệnh viện rồi, cô vẫn còn do dự.
Lấy hết dũng khí, cô đi tới cửa phòng bệnh của Mạc Trọng Huy, xuyên qua cửa thủy tinh trong suốt, cô nhìn thấy Lý Hân Như.
Lý Hân Như ngồi ở trên giường, đưa lưng về phía cửa.
Một khắc kia, trong lòng An Noãn có một loại cảm giác khác thường không nói ra được thành lời.
Có lẽ cô không nên tới đây, không nên dây dưa không rõ nữa.
Tiếng trợ lý Trương đột nhiên truyền tới, "Cô An, cô tới thăm ngài Mạc à? Sao cô lại không vào đi? Cô Lý vừa nghe nói ngài Mạc nằm viện đã chạy ngay từ Hồng Kông tới đây đấy."
Trợ lý Trương tuyệt đối là cố ý nói cho cô nghe.
An Noãn cắn môi, thấp giọng nói, "Tôi không vào làm phiền họ nữa, trợ lý Trương phiền anh tặng hoa cho anh ấy giúp tôi."
"Xin lỗi, tôi không có cách nào làm thay loại chuyện này được."
Có lẽ người ở bên trong nghe được tiếng động, cửa đột nhiên bị kéo ra.
Lý Hân Như đứng ở cạnh cửa cười với An Noãn, "Chị An Noãn, là chị à, chị tới thăm Huy hả? Mau vào đi."
An Noãn bị Lý Hân Như kéo vào.
Ánh mắt lơ đễnh của Mạc Trọng Huy từ đầu đến cuối đều nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Huy, anh xem xem là ai tới này, cô An đúng thật là có lòng, còn mua hoa lan anh thích nhất nữa."
Mạc Trọng Huy vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như cũ, nhất thời trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe rõ ràng từng tiếng tí tách.
Lý Hân Như có chút ngại ngùng cười với An Noãn, cô ấy ngồi xuống giường, vỗ nhẹ lên mặt hắn, "Huy, chị An Noãn tới thăm anh kìa."
Mạc Trọng Huy vẫn không có chút phản ứng nào.
An Noãn sắp xếp lại từ ngữ, cười lạnh lùng nói với Lý Hân Như, "Cô Lý, không sao đâu, tôi đi trước đây, chúc ngài Mạc sớm ngày bình phục."
Lý Hân Như tiễn An Noãn rời đi, cô ấy tức giận oán trách, "Xin lỗi chị, tính anh ấy như vậy đó, gặp ai cũng không lịch sự gì hết, em cũng quen rồi. Chị An Noãn, hy vọng chị đừng giận."
An Noãn cười lắc đầu.
"Chị đừng có tưởng anh ấy người lớn, anh ấy không biết chăm sóc mình chút nào hết, luôn khiến mình phải nằm viện. May mà bên cạnh anh ấy vẫn có trợ lý Trương chăm sóc, nếu không em thật sự không yên tâm về anh ấy."