Ông cụ Thẩm cười nói, "Là ông gọi Huy tới đây, ông ngoại muốn đánh ván cờ với nó. Cháu trai ruột của ông không có đứa nào dựa vào được cả, Huy thì lại rất có lòng, gọi điện thoại cái là tới đây đánh cờ với ông ngay."
Trước khi ăn cơm, ông và Mạc Trọng Huy đánh cờ ở phòng khách, An Noãn bị Thẩm Diệc Minh gọi tới phòng sách nói chuyện.
"An Noãn, lần này cháu đi Luân Đôn là vì người đàn ông nước Anh đó à?"
An Noãn hơi khựng lại, có một số chuyện dù sao cũng phải nói thật.
"Bác, anh ấy là con lai Trung - Anh, ba anh ấy là người Anh, mẹ là người Trung quốc, anh ấy còn có một đứa con trai đã hơn ba tuổi."
An Noãn nói tới đây, Thẩm Diệc Minh đã cau mày lại.
"Có điều anh ấy vẫn chưa từng kết hôn, đứa bé kia là do ngoài ý muốn, nó vẫn luôn do cháu nuôi lớn, cháu và nó rất có tình cảm. Lần này cũng là vì đứa bé bị bệnh nên cháu mới qua đó thăm nó."
Thẩm Diệc Minh đỡ trán, than thở, "Người Anh thì cũng thôi đi, đến con cũng có rồi, cháu còn mong ông có thể đồng ý à."
"Bác, nhất định bác phải thuyết phục ông ngoại giúp cháu."
"Noãn Noãn, không phải là bác không giúp cháu, bác cứ nói thẳng nhé, bác cũng không đồng ý cuộc hôn nhân này, bác không nỡ gả cháu đến nước Anh, trừ phi người đàn ông đó chịu vì cháu mà tới Trung Quốc phát triển."
An Noãn có chút sốt ruột, giải thích, "Bác, không thể nào, anh ấy là CEO của công ty JM, chẳng mấy chốc sẽ còn là chủ tịch của JM nữa, anh ấy không thể nào tới Trung Quốc phát triển được."
"Vậy hai đứa sẽ không có khả năng đâu. Mọi người mới tìm được cháu về, chẳng lẽ lại để cho cháu gả đến nước Anh xa xôi à? Cho dù ông đồng ý thì bác cũng sẽ không đồng ý."
Giọng Thẩm Diệc Minh rất kiên quyết.
"Bác…"
"Chuyện này để sau rồi nói, chúng ta đi xuống ăn cơm đã."
Thẩm Diệc Minh kéo tay cô xuống tầng. An Noãn cứ muốn nói lại thôi mãi.
Buổi tối, ông giữ Mạc Trọng Huy ở lại ăn tối, Mạc Trọng Huy ngồi ở đối diện An Noãn, An Noãn không được tự nhiên chút nào cả.
Ông và Thẩm Diệc Minh một trái một phải gắp thức ăn cho cô, nhưng An Noãn ăn không thấy ngon miệng.
"An Noãn, tối nay cháu ở nhà đi, không được đi đâu hết."
Ông cụ Thẩm lên tiếng.
An Noãn nhíu mày, nghĩ đến Lâm Dịch Xuyên vẫn còn ở khách sạn, cô khéo léo từ chối, "Ông ngoại, cháu trở về khách sạn còn phải tăng ca, hạng mục này đã trì hoãn đã mấy ngày nay rồi, không thể chậm trễ nữa."
Giải thích hợp lý ông cũng không làm khó cô, chỉ dặn dò, "Vậy về cùng Huy đi, để Huy đưa cháu về."
An Noãn còn có thể nói gì nữa, ý của ông đã rất rõ ràng, ông đang tận lực làm mối cho cô và Mạc Trọng Huy.
An Noãn cũng muốn tỏ rõ lập trường của mình, cô thản nhiên nói, "Ông ngoại, lúc nào ông tiện, cháu muốn dẫn bạn trai cháu đến thăm ông."
Câu nói của An Noãn khiến cho bầu không khí lập tức hạ xuống điểm đóng băng. Ông sầm mặt lại, Thẩm Diệc Minh cũng sầm mặt lại, vẻ mặt Mạc Trọng Huy thì phức tạp.
Bác dâu thứ Tiết Ngọc Lan thấy tình cảnh lúng túng, vội vàng nói, "Noãn Noãn, chuyện này để đến hôm khác rồi hãy nói, ông mới tìm được cháu về, nào có chịu để cháu đi lấy chồng nhanh như vậy."
Bữa cơm này mọi người ăn đều rất không được tự nhiên, ăn cơm xong An Noãn cũng không để ý được ông có vui hay không, chỉ muốn trở về.
Sau khi An Noãn và Mạc Trọng Huy đi rồi, ông cụ Thẩm cứ ngồi trên sofa buồn bực mãi.
***
Ngồi ở trên xe của Mạc Trọng Huy, An Noãn cũng không vui vẻ gì, cô lạnh lùng mỉa mai, "Mạc Trọng Huy, từ lúc nào anh đã biết khoác lác bợ đít rồi? Anh tưởng là anh làm cho ông ngoại tôi vui vẻ thì tôi sẽ ở bên anh à? Anh đừng có nằm mơ, tôi có bạn trai rồi, tôi và lão Lâm nhà tôi sẽ không chia tay đâu."
Mạc Trọng Huy cắn môi, siết chặt bàn tay nắm vô lăng, đầu ngón tay trắng bệch.
Sau đó im lặng cả một đường, cho đến lúc chuông điện thoại của An Noãn vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong buồng xe.
Lâm Dịch Xuyên gọi điện thoại tới, có lẽ đang sốt ruột ở khách sạn.
An Noãn ấn nút nghe, giọng cô dịu dàng nói với đầu bên kia, "Em đang ở trên đường, sắp về tới rồi."
"Lâm Dịch Xuyên, anh làm sao thế, đã là lúc nào rồi còn chưa ăn cơm, muốn chết đói hả?"
An Noãn tức giận cúp điện thoại.
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng rốt cuộc trong lòng cô vẫn lo lắng cho anh.
"Mạc Trọng Huy, anh dừng ở cổng chợ phía trước một chút, tôi đi mua ít đồ ăn."
Mạc Trọng Huy vững vàng cho xe dừng ở cửa quán cơm.
"Anh đi trước đi, lát nữa tôi tự bắt xe về."
An Noãn mở cửa xuống xe, đi vào siêu thị mua ít nguyên liệu nấu ăn. Lâm Dịch Xuyên rất kén ăn, rất nhiều đồ ăn của khách sạn anh đều ăn không quen.
Chỉ một lát, An Noãn đã mua xong đồ ăn đi ra, thấy xe của Mạc Trọng Huy vẫn đang đỗ ở đó.
Cô đang do dự, Mạc Trọng Huy đã xuống xe, lạnh lùng nói với cô, "Đoạn này không dễ bắt xe, lên xe đi, anh đưa em về."
An Noãn mím môi, lại lên xe.
Đến cửa khách sạn, hắn dừng xe lại, An Noãn không xuống xe ngay mà nghiêm túc nói với hắn, "Mạc Trọng Huy, tôi và anh đã không thể nữa rồi, sau này anh đừng đi gặp ông ngoại tôi nữa, cho dù anh được lòng tất cả người nhà tôi, tôi cũng sẽ không ở bên anh đâu. Đời này, tôi đã nhận định Lâm Dịch Xuyên rồi, sẽ không thay đổi."
Thấy bóng dáng cô biến mất ở trong tầm mắt, Mạc Trọng Huy yên lặng lái xe rời đi.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn không có cách nào tiếp nhận sự thật như vậy, người phụ nữ này đã không còn thuộc về hắn nữa, hắn mất cô thật rồi.
Xe chạy băng băng trong bóng đêm, nếu đã như vậy, người và xe cùng nhau tan thành mây khói, có phải sẽ không còn phiền não, có phải sẽ không còn đau lòng nữa không?
Hắn dùng sức đạp chân ga hết cỡ, lao qua vô số đèn đỏ, vẫn an toàn về tới hầm để xe.
Trợ lý Trương thấy hắn sắc mặt nhợt nhạt, lo lắng hỏi, "Ngài Mạc, anh có sao không? Có phải anh thấy khó chịu ở đâu không? Có cần tìm bác sĩ tới xem chút không?"
Mạc Trọng Huy không nói câu nào, bước vào trong phòng, một cước đá văng cửa ra.
Trợ lý Trương quanh quẩn ở ngoài cửa, trái tim luôn có chút bất an.
Trong phòng tắm, hắn dùng vòi hoa sen dội nước lạnh như băng lên cơ thể mình, nước lạnh dội từ trên đầu xuống, làm sao cũng không gột sạch được sự khó chịu trong lòng hắn. Hắn chạy đi lấy con dao lam, không dùng lửa đốt, trực tiếp rạch lên ngực. Máu chảy ra, nước dội trôi đi. Nhưng tại sao cơ thể càng đau, trái tim cũng càng đau thế này.
Trợ lý Trương ở bên ngoài càng lúc càng lo lắng, cậu ta bắt đầu gõ cửa, nhưng bên trong không có bất cứ tiếng động nào.
Cậu ta xoay chốt cửa, lại khóa trái bên trong. Lấy điện thoại ra gọi cho Mạc Trọng Huy, tiếng chuông vang lên bên trong phòng, nhưng không có ai bắt máy.
Cậu ta sợ Mạc Trọng Huy lại dùng cách cực đoan làm hại chính mình, bắt đầu ở bên ngoài gọi cửa, "Ngài Mạc, mau mở cửa, ngài Mạc, anh mở cửa ra đi."
Vẫn không có tiếng trả lời.
Trợ lý Trương lo lắng đến độ không còn cách nào nữa, đành phải gọi điện thoại cho An Noãn. Tiếng chuông vang lên rất lâu, đầu kia mới nghe.
"Cô An..."
Cậu ta vội vàng gọi một tiếng.
Nhưng đầu kia lại là một giọng nam trầm thấp, "Alo."