Chereads / Tình đắng / Chapter 246 - Chương 246: Bốn năm, anh ấy không tìm tôi dù chỉ một lần (3)

Chapter 246 - Chương 246: Bốn năm, anh ấy không tìm tôi dù chỉ một lần (3)

"Không phải chúng ta đã nói rồi sao, đợi đến kỳ hạn một năm, em về Luân Đôn rồi chúng ta sẽ kết hôn."

Lâm Dịch Xuyên không nói gì nữa, đột nhiên cảm thấy sao thời gian một năm lại dài đằng đẵng như vậy.

"Em có ông ngoại từ lúc nào thế, sao anh lại không biết?"

An Noãn tủi thân nói. "Cả tháng trời anh không gọi cho em một cuộc điện thoại, không quan tâm đến em, anh mà biết mới lạ đấy."

"Mặc dù anh không gọi điện thoại cho em, nhưng anh thường xuyên gọi điện cho Hứa Vĩ Thần, cậu ta cũng không nói gì với anh cả."

"Chậc chậc chậc…" An Noãn bĩu môi, "Không gọi điện thoại cho em, gọi điện thoại cho Hứa Vĩ Thần, hai người là đồng chí à? Không phải em là bình phong của hai người đấy chứ?"

Lâm Dịch Xuyên hung hăng trừng cô một cái, không thèm quan tâm đến người phụ nữ điên này nữa.

"Trước kia vì mẹ ở bên cạnh ba em nên ông ngoại đã cắt đứt quan hệ với bà, bây giờ mẹ đã không còn nữa, ông ngoại cũng hối hận rồi nên đã tìm em về."

Lâm Dịch Xuyên gật đầu, thuận miệng hỏi, "Lần này anh về Trung Quốc với em, có phải em nên dẫn anh đến gặp ông không?"

"Để lần sau đi, hình như ông ngoại em không thích người nước ngoài lắm."

Khóe miệng Lâm Dịch Xuyên giật giật.

Về đến nhà, Tảo Tảo không có ở đây, An Noãn luôn cảm thấy thiếu vắng. Cô tắm rửa xong rồi chuẩn bị ngủ.

Đi từ phòng tắm ra, phát hiện người nào đó đang ngang nhiên ngồi ở trên giường cô.

An Noãn thờ ơ nói, "Sáng sớm mai phải bay rồi, anh mau về phòng nghỉ ngơi đi, em cũng buồn ngủ rồi."

Lâm Dịch Xuyên không hề để ý đến lời cô, anh đi lên trước ôm cô vào trong lòng.

"Lâm Dịch Xuyên, đừng như vậy."

Giọng An Noãn vì căng thẳng mà khàn khàn.

An Noãn khẩn nài một cách vô tội, "Lão Lâm, em thật sự rất mệt."

"Không làm, đắp chăn ngủ thôi."

Anh đắp chăn giúp cô, còn mình nằm quay lưng lại phía cô.

An Noãn cũng không biết mình đang kiên trì cái gì nữa, cô cứ mãi không muốn phá vỡ phòng tuyến này. Có lúc suy nghĩ thật sự không biết tại sao, sớm đã không phải là người trong trắng gì nữa rồi, còn thủ tiết vì ai nữa đây? Cái cơ thể nát này, anh ấy muốn thì cho anh ấy là được rồi, sao phải hết lần này đến lần khác vì chuyện này mà không vui?

An Noãn lấy hết dũng khí, giơ tay ra ôm lấy eo anh.

Cái ôm của cô khiến cho trái tim Lâm Dịch Xuyên mềm ra, anh quay người lại, ôm cơ thể mềm mại của cô vào lòng.

"Ngoan, ngủ một giấc thật ngon, mấy ngày nay em chăm sóc Tảo Tảo mệt lắm rồi, ngày mai anh đi Trung Quốc cùng với em, rồi ở bên đó cùng em mấy hôm, phần việc còn lại trong hạng mục đó của em cứ để anh giúp nốt."

"Lão Lâm, lần sau anh vẫn giận em không để ý tới em nữa à?"

Lâm Dịch Xuyên ân hận, "Không đâu, không bao giờ vậy nữa."

An Noãn ngủ một giấc dài trong lòng anh tới tận lúc trời sáng.

Lúc tỉnh lại máy bay đã cất cánh rồi, Lâm Dịch Xuyên lại không gọi cô dậy.

"Lão Lâm!" Cô hét chói tai.

Lâm Dịch Xuyên chạy từ phòng tắm ra, cau mày hỏi, "Làm gì thế? Kêu la om sòm như vậy."

"Muộn rồi. Giờ này máy bay đã bay trên trời rồi."

 "Anh biết, anh đổi vé rồi, thấy em ngủ say như vậy nên không nhẫn tâm đánh thức em dậy."

An Noãn bĩu môi, vội vàng chạy đi đánh răng rửa mặt.

***

Bọn họ mới vừa xuống máy bay, tài xế của ông cụ Thẩm đã tới đón cô, Hứa Vĩ Thần cũng tới.

Tài xế đi tới rất cung kính nói với An Noãn, "Cô An, ông dặn cô xuống máy bay thì đến gặp ông luôn, ông rất nhớ cô."

An Noãn thật sự không biết làm sao, ở Luân Đôn mấy ngày, ngày nào ông cũng gọi điện thoại cho cô, ông cũng không tính thời gian, có hai lần gọi tới vào ban đêm ở Luân Đôn nữa.

An Noãn chỉ đành nói với Lâm Dịch Xuyên, "Anh đến khách sạn nghỉ ngơi trước đi, em đi thăm ông ngoại chút."

Lâm Dịch Xuyên thuận miệng nói, "Dẫn anh đi cùng đi."

"Anh nghỉ ngơi trước đi, có lẽ em sẽ ăn tối rồi mới có thể trở về khách sạn được."

***

An Noãn cùng tài xế đến nhà họ Thẩm. Dọc đường đi tài xế cười vui vẻ nói cho cô biết, "Ngày nào ông cũng ở nhà mong cô, ông cứ nói con nhóc này sao lại không có lương tâm như vậy, đi một lèo mấy ngày liền."

"Ông ngoại tôi có khỏe không?"

"Cô không ở đây, ông không ăn được nhiều cơm, mỗi lần dọn cơm ông đều nói, con nhóc Noãn Noãn không ở đây, ăn cái gì cũng không thấy ngon."

An Noãn ấn lên huyệt thái dương, một già một trẻ ngang nhau.

Đến nhà họ Thẩm, từ đằng xa đã nhìn thấy ông cụ Thẩm chống ba toong đứng ở bên ngoài nhìn xung quanh.

Tài xế cười nói với cô, "Ông đợi ở bên ngoài từ sáng, dặn tôi tới sân bay đón cô sớm, sợ không đón được cô."

Xuống xe, An Noãn vội vàng chạy tới bên cạnh ông.

Ông cụ Thẩm ném cả ba toong đi, ôm An Noãn vào trong lòng.

"Con nhóc này, ông ngoại nhớ cháu chết mất."

An Noãn kéo cánh tay ông đi vào trong nhà, làm nũng nói, "Cháu mới đi mấy ngày thôi mà."

"Đứa bé hư này, cháu cứ thử hàng ngày ở nhà không có chuyện gì làm, đếm thời gian trôi qua từng giây từng phút xem, loại cảm giác sốt ruột chờ đợi này giày vò lắm, lần sau nếu như cháu dám đi ra ngoài lâu như vậy thì đừng có về nữa, ông coi như chưa tìm lại cháu về."

An Noãn hờn dỗi, "Ông ngoại."

Nhưng trong lòng cô rất hiểu, sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ rời khỏi nơi này, không biết đến lúc đó ông sẽ buồn như thế nào.

An Noãn ăn trưa cùng với ông, ông ăn rất ngon miệng, tất cả đồ ăn An Noãn gắp cho ông đều ăn hết.

Mấy bác dâu ở bên cạnh nhìn thấy vậy trêu đùa, "Quả nhiên vẫn là cháu gái có trọng lượng, đổi thành các bác gắp đồ ăn, còn lâu ông mới chịu ăn."

"Còn không phải sao, trong mắt hoàn toàn không có sự tồn tại của chúng ta, chỉ có Noãn Noãn thôi, em sắp ghen rồi đây."

"Mấy đứa các con bớt nói mấy câu đi, xới thêm cho Noãn Noãn bát cơm."

 "Không cần đâu, cháu ăn no rồi."

 Ông cụ Thẩm không đồng ý, "Thanh niên chính là thời điểm cơ thể phát triển, nhìn xem cháu gầy như vậy, toàn xương là xương."

An Noãn không còn cách nào khác, lại ăn thêm nửa bát cơm nhỏ.

"Ngọc Lan, con gọi điện thoại cho Diệc Minh, hỏi xem tối nó có về nhà không."

 Tiết Ngọc Lan cười nói, "Không cần gọi đâu ạ, chắc chắn anh ấy sẽ về, nghe nói An Noãn trở lại, anh ấy có thể không chạy về sao?"

An Noãn vừa cảm thấy hạnh phúc, lại vừa cảm thấy có chút mất mát. Thật hy vọng thời gian có thể trôi qua chậm một chút, chậm lại một chút.

Buổi tối, không chỉ Thẩm Diệc Minh trở về, Mạc Trọng Huy lại cũng tới khiến An Noãn rất kinh ngạc.