"Bác gái, cháu lập tức đi đặt vé máy bay đây."
An Noãn cúp máy rồi gọi điện thoại cho ông, ông cụ Thẩm thấy cô gấp gáp như vậy, hỏi cô có cần sắp xếp máy bay riêng không. An Noãn từ chối, may mà cô đã thuận lợi đặt được vé, sẽ đi Luân Đôn trong đêm nay luôn.
Lộ trình mười mấy tiếng đồng hồ, An Noãn không cách nào bình tĩnh lại được, mỗi phút mỗi giây đều như dằn vặt cô.
Một tháng nay cô không gặp Tảo Tảo, không gọi điện thoại cho nó. Mẹ Lâm Dịch Xuyên nói đúng, cho dù cô và Lâm Dịch Xuyên có mâu thuẫn gì thì Tảo Tảo cũng là con trai cô, làm sao cô có thể ác như vậy được.
Đến Luân Đôn, không có ai tới đón cô, An Noãn bắt xe đến bệnh viện.
Tìm được phòng bệnh của Tảo Tảo, nhìn từ bên ngoài, có thể thấy cơ thể nhỏ xíu ngủ trên giường bệnh của bé con, Lâm Dịch Xuyên quay lưng về phía cửa ngồi ở trên giường, không nhìn rõ vẻ mặt của anh lúc này. Ba mẹ Lâm Dịch Xuyên đều đang ở đây, hai ông bà ngồi trên sofa bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc.
An Noãn gõ cửa, người ra mở cửa là mẹ Lâm Dịch Xuyên.
"Bác gái." Giọng An Noãn hơi khàn.
Mẹ Lâm Dịch Xuyên cười với cô, "Vất vả cho cháu rồi, mau vào phòng đi."
Lâm Dịch Xuyên nhìn thấy cô, mặt không biểu cảm, chủ động nhường vị trí của mình ra để cho An Noãn ngồi ở trên giường, còn mình thì đi ra khỏi phòng bệnh.
Bà Lâm nói với cô, "Jim sốt cao hai ngày rồi chưa đỡ, một ngày nó ngủ mê man hai mươi mấy tiếng, tỉnh lại uống hai ngụm nước lại tiếp tục ngủ."
An Noãn thấy người trên giường gầy hơn hẳn, cô đau lòng rơi nước mắt, tự trách, ăn năn.
An Noãn ngồi máy bay mười mấy tiếng, rất mệt mỏi, nhưng cô không ngủ, cả đêm đều ngồi ở trước giường chăm sóc cho Tảo Tảo.
Nửa đêm cậu nhóc tỉnh dậy nhìn thấy An Noãn, lộ ra nụ cười rực rỡ.
"Mẹ, thật sự là mẹ đã về sao? Tảo Tảo tưởng là mẹ không cần con nữa chứ."
An Noãn ôm chặt nó vào trong lòng, vô cùng thương yêu.
Cô dỗ cho nó ăn một chút, rồi lại chơi một lúc mới bảo thằng bé đi ngủ.
Ngày hôm sau truyền dịch, nhiệt độ cơ thể Tảo Tảo đã giảm đi trông thấy, ba mươi chín độ giảm xuống còn ba mươi bảy độ.
An Noãn thở phào nhẹ nhõm.
Bà Lâm rất hiền lành hiểu lòng người nói với An Noãn, "Noãn, cháu về nghỉ ngơi trước đi, chỗ này giao cho các bác, cháu xuống máy bay còn chưa nghỉ ngơi nữa."
"Không sao ạ, cháu không mệt chút nào, cháu ở đây với Tảo Tảo, không đi đâu hết."
Bà Lâm lộ ra nụ cười vui vẻ yên tâm, không nhịn được nói, "Có cháu chăm sóc Tảo Tảo, bác thật sự rất yên tâm."
Sau đó An Noãn khuyên bọn họ đi về nghỉ ngơi, dù sao bọn họ cũng đã chăm sóc Tảo Tảo mấy ngày rồi.
May mà sau đó Tảo Tảo không còn sốt nữa, tinh thần cũng khá hơn rất nhiều, nó quấn lấy An Noãn kể chuyện cho cô.
Lâm Dịch Xuyên vẫn luôn ở đây, nhưng không hề nói với An Noãn một câu nào, phần lớn thời gian anh đều ngồi trên sofa nhìn An Noãn đến ngẩn người, đến giờ cơm sẽ đi mua cơm cho bọn họ.
An Noãn ở bệnh viện chăm sóc Tảo Tảo hai ngày, bác sĩ nói có thể xuất viện rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngày xuất viện, An Noãn có chút do dự, dù sao cô và Lâm Dịch Xuyên đã thành như vậy rồi, cô nào còn mặt mũi đi đến nhà anh nữa. Nhưng chẳng còn cách nào cả, cô không muốn khiến Tảo Tảo thất vọng.
Ngồi ở trên xe của Lâm Dịch Xuyên, Tảo Tảo cứ hỏi cô mãi, "Mẹ ơi, mẹ lại phải đi rồi à? Con không muốn mẹ đi."
An Noãn ôm chặt đứa bé vào lòng mình, dịu dàng an ủi nó, "Công việc bên kia của mẹ vẫn chưa kết thúc, đợi hạng mục này kết thúc, mẹ sẽ đón con đến Trung Quốc, chơi lâu cùng con."
"Vậy lão Lâm cũng cùng đến Trung Quốc ạ?"
Đứa bé ngây thơ hỏi một câu, nhất thời An Noãn lại không biết nên trả lời như thế nào.
An Noãn nói lảng sang chuyện khác, "Tảo Tảo, con muốn ăn cái gì, mẹ đi mua nguyên liệu nấu cho con ăn."
"Con không muốn ăn gì hết, con chỉ muốn ăn cháo thôi."
"Vậy được, mẹ về nhà nấu cháo cho con."
Về đến nhà, An Noãn bế Tảo Tảo vào nhà, còn Lâm Dịch Xuyên xách đồ ở phía sau.
Cô đặt Tảo Tảo lên sofa, mở ti vi, chọn kênh hoạt hình thằng bé thích nhất.
"Tảo Tảo tự chơi một mình trước nhé, mẹ đi nấu cháo cho con."
Cậu nhóc có chút tinh thần, ngọt ngào nói, "Tảo Tảo cảm ơn mẹ."
Lúc An Noãn bận rộn trong phòng bếp, Lâm Dịch Xuyên luôn đứng dựa ở cửa bếp, dường như có lời gì muốn nói với cô.
An Noãn coi như anh không tồn tại, chuyên tâm nấu cháo cho Tảo Tảo.
Cho đến lúc cô nấu cháo xong đi ra ngoài, Lâm Dịch Xuyên cũng không nói ra được câu gì.
Có lẽ đã đói rất nhiều ngày, Tảo Tảo ăn sạch sẽ hết cả bát cháo.
"Mùi vị đồ ăn mẹ nấu thật ngon, Tảo Tảo thích nhất."
Có lúc An Noãn suy nghĩ, vì công việc mà lơ là thằng bé, rốt cuộc có đáng không?
Cô lên tầng tắm cho Tảo Tảo, vừa kể chuyện vừa dỗ nó ngủ.
Có lẽ là vì những ngày qua nó ngủ nhiều rồi, nên An Noãn kể xong ba câu chuyện, tên nhóc này vẫn đầy sức sống.
"Tảo Tảo, rốt cuộc con định khi nào mới ngủ thế? Con xem bên ngoài đã tối lắm rồi kìa."
Cậu nhóc dẩu cái miệng nhỏ lên, "Con sợ con ngủ rồi, lúc tỉnh dậy mẹ không còn ở đây nữa, con không dám ngủ."
Trái tim An Noãn hơi thắt lại, thương yêu ôm nó vào trong lòng, "Tảo Tảo, mẹ không đi, mẹ không đi đâu hết, mẹ sẽ ở đây với Tảo Tảo, đợi con khỏi bệnh."
"Vậy con hy vọng con cứ bị bệnh mãi."
An Noãn xì một tiếng, "Con còn nói linh tinh nữa mẹ sẽ giận đó."
"Con nói thật đấy, nếu như con cứ bị bệnh mãi thì mẹ sẽ không đi nữa."
An Noãn không biết làm sao xoa đầu nó, tiếp tục kể chuyện cho nó. Cuối cùng cô ngân nga hát ru rất lâu, cậu nhóc mới ngủ.
An Noãn chỉnh lại chăn cho nó, cô thở phào một tiếng, mệt mỏi vô cùng, sắp không chịu nổi nữa rồi.
Đi từ phòng của Tảo Tảo ra, đến căn phòng trước kia của cô, Lâm Dịch Xuyên đã đặt hành lý của cô trong đó.
An Noãn ngồi ở trên giường một lúc lâu, càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng buồn bã, cô giận dỗi xách hành lý lên định đi.
Đi xuống tầng, Lâm Dịch Xuyên đang ngồi trên sofa phòng khách.
Cuối cùng anh cũng mở miệng nói một câu đầu tiên, "Muộn vậy rồi em còn đi đâu?"
An Noãn lạnh lùng đáp lại, "Đi đâu cũng được, chỉ cần không phải là ở chỗ này."
Lâm Dịch Xuyên lo lắng chặn ở trước mặt cô, sầm mặt lại khó chịu, "Không được đi đâu hết, lên tầng ngủ đi."
An Noãn hất cằm lên, không vui nói, "Tại sao tôi phải nghe lời anh, đừng quên tôi đã trả lại nhẫn cho anh rồi, bây giờ tôi và anh không có quan hệ gì cả."
An Noãn kéo hành lý đi thẳng, Lâm Dịch Xuyên nắm chặt lấy cổ tay cô, tức giận gào lên, "Nửa đêm nửa hôm rồi em còn phát điên cái gì hả?"
"Buông tay!"
Giọng An Noãn lạnh như băng.
"Lâm Dịch Xuyên, buông tay tôi ra."
Giọng cô lại lạnh hơn lúc trước.
Lâm Dịch Xuyên không những không buông tay, ngược lại càng dùng sức siết chặt hơn.
An Noãn hít sâu một hơi, đột nhiên bình tĩnh lại, "Lâm Dịch Xuyên, tôi không muốn ở đây cãi nhau với anh, xin anh buông tay tôi ra."