Mạc Trọng Huy theo bản năng cau mày, không nói gì đi thẳng.
Nhưng Mạc Bình Sơn lại để ý những lời này, lạnh lùng hỏi Đường Tĩnh Vi, "Người phụ nữ Giang Thành kia? Chuyện gì thế?"
Đường Tĩnh Vi xì một tiếng, "Ông không quan tâm con trai ông chút nào cả, Huy từng thích một người phụ nữ ở Giang Thành, sau đó chia tay. Con trai chúng ta lúc nào cũng một lòng trong chuyện tình cảm mà, mấy năm qua nó cứ không chịu chấp nhận đi đến những buổi xem mắt do chúng ta sắp xếp, có lẽ là bởi vì không quên được cô gái kia."
"Nói như vậy, nó luôn không để ý tới Hân Như cũng là vì cô gái đó sao?"
"Có lẽ vậy, chắc con trai chúng ta yêu cô gái kia rất sâu đậm, không biết vì lí do gì mà chia tay nữa."
Đường Tĩnh Vi xót xa nói.
Nhưng Mạc Bình Sơn lại hừ lạnh một tiếng, đầy thâm ý sâu xa mỉa mai, "Cũng chỉ là một người bình thường, chẳng lẽ còn muốn leo lên nhà họ Mạc chúng ta à? Chia tay cũng là tự mình biết mình."
Sau đó Mạc Bình Sơn tìm người đi điều tra, tra ra chuyện tình cảm của An Noãn và Mạc Trọng Huy, tra ra An Noãn từng ngồi tù, còn tra ra bây giờ An Noãn đang ở Bắc Kinh. Cho dù bây giờ An Noãn là nhà thiết kế đứng đầu JM, nhưng ở trong mắt Mạc Bình Sơn, cô cũng chỉ là một người dân thấp cổ bé họng, lấy cái gì ra mà so sánh với Lý Hân Như sinh ra đã giàu có?
Hóa ra khoảng thời gian này con trai ông ta lạnh nhạt với Lý Hân Như như vậy là bởi vì cô gái kia đã trở lại.
***
An Noãn không ngờ được rằng ba của Mạc Trọng Huy lại đến tìm cô, cô sợ đến nỗi không biết phải làm sao
Ngồi ở trong xe của Mạc Bình Sơn, An Noãn thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta, từ đầu đến cuối cô đều cúi thấp đầu.
"Cô An, tôi mạo muội đến tìm cô như vậy, vẫn hy vọng cô không tức giận."
An Noãn ra sức lắc đầu.
"Tôi nghe nói cô và con trai tôi từng ở bên nhau."
An Noãn hơi khựng lại, thấp giọng nói, "Đó là chuyện rất lâu trước đây rồi, bây giờ chúng cháu đã không còn quan hệ gì nữa."
"Vậy sao? Cô An có thể nghĩ như vậy tôi thật sự rất vui. Có điều tôi lại nghe nói cô có đi dạo phố với con dâu tôi, không biết cô có nói gì ở trước mặt nó không? Con bé không vui trở về Hồng Kông rồi."
An Noãn kích động ngẩng đầu lên, "Cháu không nói gì với cô ấy cả."
"Nếu chuyện đều đã qua rồi, có truy cứu nữa cũng vô ích, hôm nay tôi tới tìm cô chỉ vì một chuyện. Cô An, cô ra giá đi, rời khỏi con trai tôi."
Đúng là tình tiết máu chó trong phim truyền hình trên tivi, nhưng giờ bà mẹ chồng đáng ghét lại trở thành ông bố chồng đáng ghét mất rồi.
An Noãn cười lạnh trong lòng, bình tĩnh nói với ông ta, "Cháu nghĩ bác hiểu lầm rồi, cháu không hề dây dưa gì với con trai bác cả. Cháu đã có bạn trai, hơn nữa cũng đã đính hôn rồi."
An Noãn thật hối hận hôm nay lúc ra ngoài không đeo chiếc nhẫn kim cương kia theo.
"Cho dù có như thế nào, cô cứ ra giá đi, coi như chúng tôi bồi thường cho cô, dù sao cô cũng từng ở bên con trai tôi một khoảng thời gian."
"Xin lỗi, tình cảm không phải là thứ có thể dùng tiền để so sánh, lúc cháu và Mạc Trọng Huy ở bên nhau, chúng cháu thật lòng yêu nhau, mong bác đừng dùng tiền để làm nhục cháu."
Mạc Bình Sơn cười lạnh hai tiếng, "Bất luận là người phụ nữ nào ở bên con trai tôi, nói không phải là vì tiền của nó, tôi đều không tin. Có thể là cô An muốn chơi lớn hơn, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, cửa nhà họ Mạc không phải là nơi người bình thường có thể vào, hy vọng cô sớm từ bỏ cái suy nghĩ này đi, đừng làm ra chuyện tương lai mình phải hối hận."
An Noãn có chút tức giận, nhưng ngại vì ông ta là bề trên nên cô không phát tiết ra.
Sau đó Mạc Bình Sơn kí chi phiếu một trăm vạn, An Noãn thật muốn cười to, ba của Mạc Trọng Huy dùng một trăm vạn mua chân tình giữa bọn họ, cô thật sự muốn xem xem, Mạc Trọng Huy biết được sẽ có vẻ mặt như thế nào. Cô đột nhiên có chút đồng tình với Mạc Trọng Huy, từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình như vậy, chẳng trách từ trước đến nay hắn sống không vui vẻ gì, bảo sao Hà Tư Nghiên lại rời đi.
"Cháu vẫn không thể nhận tiền của bác được, cháu cũng có thể bảo đảm với bác, cháu không hề muốn gả vào nhà họ Mạc, cháu và Mạc Trọng Huy đã không còn quan hệ gì với nhau từ lâu rồi, xin bác cứ yên tâm đi."
Mạc Bình Sơn khẽ quát, "Người phụ nữ không biết tốt xấu, cô tưởng là cô thanh cao thì có thể thay đổi cách nhìn của tôi với cô à?"
"Cháu không hề nghĩ như vậy, bác hiểu lầm rồi. Xin lỗi, cháu còn phải làm việc, không tiếp bác được nữa."
Trước khi An Noãn xuống xe, Mạc Bình Sơn đột nhiên lạnh lùng nói, "Cô có tin tôi có thể khiến cho cô, khiến cho công ty của cô không có cách nào đặt chân ở Bắc Kinh được nữa không?"
An Noãn quay đầu lại, cười nói, "Tôi tin là ông có cái bản lĩnh này, tôi cũng tin ông sẽ không làm như vậy. Nếu ông khiến tôi không thể đặt chân trên đất Bắc Kinh này được nữa, vậy tôi chỉ có thể đi ôm đùi Mạc Trọng Huy được thôi."
"Cô uy hiếp tôi!" Mạc Bình Sơn nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi không dám uy hiếp ông, tôi chỉ hy vọng là ông đừng ép tôi không còn đường để đi."
Cái thế giới này đúng là kì diệu thật, An Noãn trở lại phòng làm việc chỉ cảm thấy nực cười.
Hứa Vĩ Thần đi từ phòng làm việc ra, gõ lên bàn cô, hỏi, "Vừa rồi ai tìm cô thế?"
"Tìm nhầm người thôi."
Hứa Vĩ Thần bĩu môi, rõ ràng không tin.
"Đúng rồi, tối nay dành thời gian ra đi tới một buổi tiệc với tôi nhé."
"Lại tiệc, anh quên dạ dày của anh vẫn chưa khỏi hẳn à? Đừng có hành hạ mình nữa."
Hứa Vĩ Thần xoa đầu cô, cười nói, "Giờ còn biết quan tâm tới người khác nữa rồi, tốt lắm, không uổng công thương cô."
"Hứa Vĩ Thần, nghiêm túc chút đi, rốt cuộc là bữa tiệc gì?"
"Là thế này, thư kí của Thị trưởng đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, nói lần trước Thị trưởng có việc không đúng hẹn, trong lòng ông ấy luôn cảm thấy có lỗi, bây giờ bọn họ mời tôi ăn cơm, tiện thể bàn lại chuyện gọi thầu thư viện lần này luôn."
"Có chuyện tốt như vậy nữa à, chẳng lẽ chúng ta đều hiểu lầm ông ấy rồi? Thị trưởng là một người quý trọng nhân tài, coi trọng thực lực sao?"
"Maybe."
***
Buổi tối Hứa Vĩ Thần đưa An Noãn tới nhà hàng trước giờ hẹn, lại đụng phải lãnh đạo của MODERN. Đều là người trong nghề, mọi người đều quen biết nhau cả.
Tổng giám đốc Cao của MODERN là một người đàn ông rất có phong độ, anh ta phóng khoáng bắt tay Hứa Vĩ Thần, hai người giống như bạn tốt đã lâu không gặp nhau.
"Vị này là?"
"Cô ấy trợ thủ đắc lực của tôi, An Noãn - nhà thiết kế đứng đầu của công ty JM chi nhánh Bắc Kinh."
"À, hóa ra cô chính là cô An, ngưỡng mộ tiếng tăm đã lâu."
An Noãn có chút nghi ngờ.
Hứa Vĩ Thần ở bên cạnh giải thích, "Lão Cao là bạn học thời đại học của tôi và lão Lâm, giờ cô nổi tiếng trong đám bạn học đại học của bọn tôi rồi, tất cả mọi người đều muốn nhìn xem người phụ nữ lão Lâm thích trông như thế nào đấy."
Tổng giám đốc Cao cũng cười nói, "Đúng vậy, tất cả mọi người đều rất tò mò về cô, có điều hình như lão Lâm sợ chúng tôi cướp cô đi hay sao ấy, lần nào tụ tập cũng không dẫn cô theo."
An Noãn trêu đùa nói, "Có thể anh ấy cảm thấy không dẫn tôi ra ngoài được."
Lời này chọc cho bọn họ cười lớn ha hả.
"Lão Hứa, mặc dù chúng ta là bạn học cũ, nhưng lần cạnh tranh này tôi sẽ không hạ thủ lưu tình đâu."
"Tôi cũng vậy." Hứa Vĩ Thần cười đấm anh ta một cái, "Thương trường như chiến trường, không có anh em bạn học gì hết."
Thị trưởng mãi không tới, mấy người bọn họ câu được câu không ngồi nói chuyện với nhau. Nói chuyện cũng hợp nên nói mãi nói mãi thời gian cũng dần trôi qua. An Noãn thích nhất là nghe bọn họ trò chuyện về chuyện trước đây, nhất là những chuyện xấu của Lâm Dịch Xuyên hồi đó.