"Không cần đi bệnh viện đâu, chỉ đau bụng thôi."
Đầu kia hơi ngớ ra, giọng bình tĩnh hơn chút, "Gọi đồ ăn đã, lấp đầy bụng rồi tính."
"Được rồi." An Noãn yếu ớt đáp lời.
"An Noãn, em có thể đừng để anh lo lắng như vậy không? Nếu như đến bản thân mình em cũng không chăm sóc tốt, hay là trở về đây đi, trở lại bên cạnh anh, để anh chăm sóc cho em."
An Noãn bĩu môi, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, cô vội vàng nói với đầu kia, "Hứa Vĩ Thần về rồi, em đi xem xem anh ấy có mang đồ ăn về cho em không, không nói chuyện với anh nữa."
Cúp điện thoại, An Noãn lê bước chân nặng nề đi mở cửa, nhưng người đứng ở ngoài cửa lại là Mạc Trọng Huy.
An Noãn theo bản năng đóng cửa lại, nhưng Mạc Trọng Huy lại giơ một tay ra đỡ lấy.
"Anh không sợ tôi kẹp gãy tay anh à?"
Mạc Trọng Huy đẩy cửa ra đi thẳng vào trong phòng. Hắn xách thức ăn nóng hổi trong tay, lại còn ném cho cô một cái túi chườm nóng.
An Noãn hơi bất ngờ, từ lúc nào hắn học được chu đáo như vậy.
Cô không nhịn được chế giễu, "Bạn gái anh giống như một đứa trẻ, chắc anh chăm sóc cô ấy nhiều nên có kinh nghiệm hả?"
Mạc Trọng Huy liếc cô một cái, hắn lấy một cái bát từ phòng bếp ra, đổ thức ăn vào, xới một bát cơm cho An Noãn.
"Ăn cơm đi, anh đi rót cho em cốc nước nóng."
An Noãn bê bát cơm, nhìn thức ăn nóng hổi, đột nhiên cô có một loại cảm giác không chân thực lắm.
Mạc Trọng Huy đi vào phòng bếp đun nước sôi, pha cho An Noãn cốc nước đường đỏ, trở lại phòng khách phát hiện An Noãn vẫn chưa ăn một miếng cơm nào. Hắn theo bản năng cau mày lại, hỏi, "Không hợp khẩu vị à?"
"Mạc Trọng Huy, có thể đừng như vậy không, anh như vậy làm tôi rất khó xử. Bốn năm, không dễ dàng gì vết thương của tôi mới khép lại, tìm được một người đàn ông muốn sống cùng cả đời, anh cứ nhất định phải khiến tôi không vui vẻ thế sao?"
Mạc Trọng Huy bê nước đường đỏ nóng hổi, nhưng lại cảm thấy cả người lạnh như băng.
An Noãn đứng lên, từng bước từng bước đi tới trước mặt hắn, trịnh trọng lại nghiêm túc nói, "Mạc Trọng Huy, trong quá khứ chúng ta đã dây dưa với nhau nhiều năm như vậy, gần như là cả thanh xuân quý giá nhất của nhau, chúng ta làm tổn thương bao nhiêu người, có thể trả sạch được không? Ba tôi, hai đứa bé vô tội, ba sinh mạng, sự ích kỷ của chúng ta đã hại chết ba người. Nếu như chúng ta lại tiếp tục, sẽ còn tổn thương nhiều người hơn nữa. Trên thế giới này, người tôi không muốn tổn thương nhất chính là Lâm Dịch Xuyên và Tảo Tảo, tôi chỉ muốn cùng hai ba con bọn họ sống thật tốt. Họ đã cho tôi một gia đình hoàn chỉnh, cho tôi rất nhiều sự ấm áp. Mạc Trọng Huy, tôi nghĩ tôi đã thật sự yêu Lâm Dịch Xuyên rồi."
Cốc thủy tinh trong suốt trong tay hắn rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh. Mạc Trọng Huy chỉ cau mày nhìn cô như vậy, ánh mắt rất đau đớn.
"Mạc Trọng Huy, đừng làm tổn thương mình nữa, tôi đã không đáng để anh làm như vậy nữa rồi. Hãy nghĩ tới những người tốt bên cạnh anh đi, Lý Hân Như, thiên kim nhà giàu Hồng Kông, cho dù thân phận địa vị đều có thể xứng đôi với anh, đáng quý nhất chính là cô ấy rất đơn thuần, hãy yêu thương cô ấy thật tốt, cô ấy mới là người anh đáng có."
***
Nửa đêm Hứa Vĩ Thần mới trở về, An Noãn đã ngủ một giấc rồi, nghe thấy bên ngoài có tiếng động, cô chạy ra xem xem, Hứa Vĩ Thần say đến bất tỉnh nhân sự, được tài xế đưa về.
"Cô An, tổng giám đốc Hứa bị chuốc rất nhiều rượu, lúc trở về còn nôn trên xe nữa."
An Noãn cau mày, bảo tài xế đưa anh ta về phòng, lại phiền tài xế thay quần áo ngủ cho anh ta.
"Cô An, cô không biết đâu, mấy cán bộ nhỏ của chính phủ kia thật sự rất quá đáng, nhiều người như vậy bắt nạt một mình tổng giám đốc Hứa. Cô An, phiền cô chăm sóc cậu ấy, tôi về trước đây."
Sau khi tài xế về, An Noãn vội vàng đi pha nước mật ong để cho Hứa Vĩ Thần uống.
Người này uống được hai ngụm lại say khướt nói, "Tôi không uống, khó uống lắm, rượu, uống rượu ngon."
An Noãn dứt khoát không để ý tới anh ta nữa, cô rửa mặt giúp anh ta, đắp chăn để anh ta ngủ một giấc.
May mà sau nửa đêm, anh ta cũng không bị nôn, hơn nữa còn ngủ rất say.
An Noãn dậy sớm nấu cháo cho anh ta, nhưng người này ngủ thẳng một mạch đến trưa mới tỉnh.
Sau khi tỉnh lại chắc vì đầu đau quá nên anh ta cứ đè tay trên đầu suốt.
"Thế nào rồi? Có phải khó chịu lắm không?"
"Cô nói xem? Sáu người uống với một mình tôi, suýt nữa tôi bị bọn họ chuốc chết rồi."
An Noãn có chút đau lòng, "Không phải anh nói bọn họ không giúp được gì à? Sao còn liều mạng uống như vậy?"
"Đúng là không giúp được gì, nhưng mời cũng mời rồi, người ta rót rượu cho cô, chẳng lẽ cô có thể không uống được chắc?"
"Tại sao lãnh đạo lớn lại không tới?"
Hứa Vĩ Thần nhún vai, "Người ta mặt mũi lớn, tôi không mời nổi. Thật không hiểu nổi người Trung Quốc các cô nghĩ cái gì nữa, rõ ràng đã đồng ý, sắp xếp xong xuôi hết cả rồi, một cuộc điện thoại nói có việc không thể tới được, vậy là thế nào hả?"
"Hứa Vĩ Thần, bỏ đi."
"Bỏ cái gì mà bỏ, chúng ta đã bỏ ra nhiều công sức như vậy, chuẩn bị đầy đủ như vậy, cũng không thể bị quan hệ cá nhân chen lấn được. An Noãn, lần này có thế nào tôi cũng phải giành được hạng mục này, để cho cô có cơ hội thể hiện bản thân."
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết, cô có tin tôi không?"
An Noãn bĩu môi, "Không phải là tôi không tin anh, mà là không tin những thứ người có quyền có thế kia. Hứa Vĩ Thần, anh làm biết bao điều vì tôi như vậy, tôi đều biết cả, hơn nữa tôi rất biết ơn anh. Nói thật, có làm hạng mục này hay không với tôi cũng không hề gì, ngược lại anh đấy, đừng xem trọng nó quá."
Hứa Vĩ Thần xoa mái tóc rối của cô, "Đi nấu cháo cho tôi đi, dạ dày tôi không thoải mái, không thể ăn cơm được."
"Nấu xong từ lâu rồi, vẫn còn nóng ở trong nồi kia kìa."
***
Lần này Lý Hân Như tới Bắc Kinh chỉ ở một ngày, ngày hôm sau đã bay về Hồng Kông luôn. Người nhà họ Mạc cũng nhìn ra là cô ấy tức giận trở về, mặt mũi cứ phụng phịu suốt. Họ hỏi cô ấy, cô ấy cũng không muốn nói nhiều gì cả.
Mạc Trọng Huy trở về thăm ông Mạc, Mạc Bình Sơn tìm cơ hội hỏi hắn, "Có phải con đã làm chuyện gì quá đáng, chọc giận Hân Như rồi không?"
Mạc Trọng Huy bình tĩnh trả lời, "Không."
"Còn nói không, con không làm nó tức giận, nó có thể tới một ngày đã đi à? Nó đã là vợ chưa cưới của con, con nên đối xử tốt với nó, lúc nào con cũng hờ hững với con bé như thế, nhà họ Lý sẽ nghĩ như thế nào?"
Mạc Trọng Huy hừ lạnh, "Ba quan tâm nhà họ Lý nghĩ như thế nào như vậy thì ba tự đi dỗ cô ấy đi."
Mạc Bình Sơn nổi giận, vỗ mạnh lên bàn trà, "Con nói cái gì thế hả? Thái độ gì đây? Hân Như là vợ chưa cưới của con, hôn sự này do chính miệng con đồng ý. Chẳng lẽ bây giờ còn hối hận nữa chắc, đừng quên ông đã đích thân làm chứng đấy."
"Chỉ là đính hôn thôi mà, nếu như con không muốn cưới, không có bất cứ ai có thể ép con được."
"Con!" Mạc Bình Sơn vô cùng tức giận.
Đường Tĩnh Vi ở bên cạnh vội vàng khuyên giải, "Được rồi được rồi, ba con hai người thật đúng là, lần nào ở cạnh nhau cũng ầm ĩ hết lên, người một nhà với nhau sao suốt ngày tranh cãi như thế hả? Trọng Huy, lần này con đừng trách mẹ không giúp con, con làm có hơi quá rồi. Hân Như từ Hồng Kông xa xôi bay tới thăm con, con lại không thể bớt chút thời gian ở bên con bé sao? Có phải con vẫn chưa quên được người phụ nữ Giang Thành kia không?"