Hắn không những không buông tay, ngược lại càng cầm chặt hơn, kéo cô đi ra ngoài, trực tiếp đến bãi đậu xe, nhét cô vào trong xe.
"Mạc Trọng Huy, anh điên rồi, để tôi xuống, vợ chưa cưới của anh đang đợi anh đấy."
An Noãn nhào qua mở khóa, Mạc Trọng Huy thuận thế ôm lấy cô.
"Anh biết em ở đây nên anh mới tới."
Giọng nói khàn khàn của hắn vang vọng ở trong buồng xe đóng chặt, "Anh chỉ muốn gặp em một lần."
An Noãn dùng sức đẩy hắn ra, cô ngồi thẳng người, bình tĩnh lại.
"Mạc Trọng Huy, rốt cuộc anh muốn thế nào đây?"
"Anh không quên được em." Hắn nói từng câu từng chữ cực kỳ nghiêm túc.
An Noãn chỉ cảm thấy buồn cười.
"Mạc Trọng Huy, anh cảm thấy lúc này nói những lời này còn có ý nghĩa gì sao?"
Hắn đột nhiên dịch lại gần cô, hai tay vững vàng nâng hai má cô, nhìn vào mắt cô, cực kỳ nghiêm túc mở miệng nhấn mạnh từng chữ, "Không cần biết có ý nghĩa hay không, anh chỉ muốn nói với em, anh nhớ em, nhớ em đến phát điên rồi. An Noãn, chỉ cần em chịu bắt đầu lại, em có bảo anh làm gì anh cũng đều đồng ý cả."
An Noãn kéo tay hắn ra, nhưng Mạc Trọng Huy dùng sức nâng lên, cúi người hôn lên môi cô.
An Noãn không ngờ hắn sẽ làm thật, cô ra sức lắc đầu phản kháng hắn.
Hắn nhớ cô, nhớ sắp điên rồi.
Sau nụ hôn này, hơi thở của An Noãn trở nên dồn dập, Mạc Trọng Huy thì kích động nói, "An Noãn, em vẫn có cảm giác với anh."
An Noãn hừ lạnh, "Đúng vậy, quả thật tôi vẫn có cảm giác với anh, một loại cảm giác chán ghét."
Cô nói rồi giơ tay ra, "Nhìn thấy chưa, tôi đã đồng ý lời cầu hôn của Lâm Dịch Xuyên rồi."
Trong nháy mắt, hai tròng mắt Mạc Trọng Huy đỏ ngầu, hai tay hắn siết chặt thành nắm đấm.
"Sau này đừng quấn lấy tôi nữa được không? Tôi chịu đủ rồi."
"Ném chiếc nhẫn đó đi, anh mua cho em một cái to hơn."
An Noãn thật sự muốn cười phá lên, "Tình yêu không phải dùng kim cương lớn nhỏ để so sánh. Mạc Trọng Huy, anh không bao giờ hiểu được phải làm thế nào để hết lòng yêu một người. Anh và Lý Hân Như rất xứng đôi, hai người ở bên nhau nhất định sẽ hạnh phúc."
"Không hết lòng yêu một người, tại sao trái tim vẫn còn đau đớn như vậy?" Giọng hắn nhàn nhạt. "Em đã từng thử cảm giác suốt đêm không ngủ, trong đầu chỉ nhớ tới một người chưa? Em từng có cảm giác đau như dao cắt thịt, trái tim đau đớn không thể chịu đựng nổi chưa? An Noãn, như thế nào mới gọi là yêu một người? Có phải là chết vì em thì mới gọi là yêu thật lòng không?"
An Noãn ấn lên trán, chỉ cảm thấy mệt mỏi.
"Mạc Trọng Huy, tóm lại chúng ta đã không thể nào nữa rồi. Nếu như anh thật sự yêu tôi, thì hãy giống như những năm này, để tôi tự do đi."
"Anh đã chuẩn bị xong cả rồi, cho dù đau đến chết cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của em nữa. Nhưng tại sao em phải trở lại, tại sao em lại phải xuất hiện ở bên cạnh anh? An Noãn, em nói cho anh biết, phải làm như thế nào mới có thể quên được em? Anh thật sự không làm được, không thể nào làm được."
Hắn đột nhiên vùi đầu lên vai cô, yếu đuối giống như một đứa trẻ.
"Mạc Trọng Huy, anh đừng như vậy."
Giọng An Noãn không tự chủ thấp đi rất nhiều.
Hắn cởi mấy nút áo sơ mi ra, nắm lấy tay cô đặt lên lồng ngực hắn, nơi da thịt từng trơn nhẵn bây giờ có mấy vết rách nông sâu khác nhau, xúc giác ngón tay có thể cảm nhận được rõ ràng.
"Nơi này đều là vì em, mỗi lần nhớ em không thể tự thoát khỏi, anh đều lựa chọn cách như vậy khiến cho mình đau đớn. An Noãn, có phải đến một ngày anh chết đi, em mới có thể tha thứ cho anh, tha thứ cho tất cả những gì trong quá khứ anh đã làm với em không?"
An Noãn rút tay về, dùng sức lau mắt, khàn giọng gào lên thành tiếng, "Mạc Trọng Huy, tại sao anh cứ nhất định phải ép tôi? Tôi đã hạnh phúc, đã tìm được cuộc sống yên bình tôi mong muốn rồi, tại sao anh phải ép tôi chứ?"
Hắn vừa nhìn thấy cô khóc đã bắt đầu cuống lên.
"Mạc Trọng Huy, chúng ta ai sống cuộc sống của người nấy, như vậy không tốt sao?"
"Anh không làm được, anh không quên được em."
Hắn day mạnh tránh, nơi đó đang giật giật.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên trong bầu không khí quỷ dị, có lẽ là Lý Hân Như gọi tới, Mạc Trọng Huy phiền não ngắt điện thoại.
"Chúng ta đi ăn cơm đi."
An Noãn liếc hắn một cái, thấp giọng hỏi, "Cùng với vợ chưa cưới của anh?"
Mạc Trọng Huy mắng một tiếng, "Không có cô ấy, chỉ có hai chúng ta."
"Không, tôi có buổi tiệc xã giao."
Mạc Trọng Huy lại tức giận, không vui nói, "Em cứ nhất định phải uống rượu cười nói với đám đàn ông đó sao?"
"Đúng, tôi thích uống rượu cười nói với đàn ông đấy, anh quản được chắc?"
"Hôm nay anh vẫn quản được, nhà hàng nào?"
An Noãn không biết làm sao, sốt ruột, "Mạc Trọng Huy, tôi cầu xin anh, tôi cầu xin anh đấy, chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi, anh đừng quấn lấy tôi nữa được không?"
"Nhà hàng nào?"
An Noãn hít sâu một hơi, giọng lạnh hẳn đi, "Tôi đau bụng, đưa tôi trở về khách sạn đi."
Mạc Trọng Huy nhìn cô một cái, sắc mặt thật sự rất tệ.
Hắn thắt dây an toàn giúp cô, xe nhanh chóng lăn bánh trên đường.
An Noãn ở trên xe gọi điện cho Hứa Vĩ Thần, Hứa Vĩ Thần nghe thấy cô nói đau bụng, tốt bụng bảo cô về nghỉ ngơi, tiệc xã giao một mình anh ta sẽ lo.
"Noãn, thật ra thì hôm nay cô không đến cũng không sao, lãnh đạo lớn nào đó lỡ hẹn, chỉ có mấy lãnh đạo nhỏ không quyết định được tới thôi. Xem ra cái gọi là hành động ngầm không phải là nói chơi rồi."
Hứa Vĩ Thần ở đầu bên kia hình như rất chán nản, An Noãn an ủi anh ta, "Không sao, mặc dù chúng ta không có chống lưng, nhưng chúng ta có thực lực."
"Thực lực? Không biết có tác dụng không nữa. Noãn, tôi sợ cuối cùng thật sự giống như mọi người nói, chúng ta bỏ ra nhiều công sức như vậy, kết quả lại chẳng có được gì cả."
"Cho dù kết quả có thế nào, chúng ta đã cố gắng rồi, chẳng có gì phải hối tiếc cả."
Cúp điện thoại, Mạc Trọng Huy thấp giọng hỏi cô, "Là hạng mục thư viện công cộng kia à?"
An Noãn "ừm" một tiếng đơn giản, không muốn nói nhiều.
"Có lẽ anh có thể giúp được."
An Noãn hừ lạnh, "Không cần."
Mạc Trọng Huy mím môi, không tiếp tục đề tài này nữa.
Đến khách sạn, Mạc Trọng Huy xuống xe mở cửa giúp cô, hắn còn muốn lên cùng An Noãn nhưng đã bị cô chặn lại.
"Mạc Trọng Huy, chấm dứt tại đây đi, chúng ta đừng có dây dưa gì với nhau nữa."
Hắn nhìn bóng lưng cô biến mất nhưng không hề đuổi theo.
An Noãn làm tổ ở trên ghế sofa, dùng một cái chăn rất dày đắp lên bụng nhưng vẫn cảm thấy lạnh buốt. Không chỉ có như vậy, buổi tối không ăn cơm, cơm trưa cũng ăn ít, giờ phút này cô thật sự gọi là vừa đói vừa rét.
Đúng lúc này Lâm Dịch Xuyên gọi điện thoại tới, An Noãn không nhịn được nũng nịu với đầu bên kia, "Lão Lâm, em vừa đói vừa rét, sắp chết rồi."
"Chuyện gì thế hả? Hứa Vĩ Thần đâu? Cậu ta không chăm sóc tốt cho em à?"
"Anh ấy đi tiệc xã giao rồi, một mình em ở khách sạn, em chưa ăn gì, bụng còn rất đau nữa."
Lâm Dịch Xuyên trầm giọng ra lệnh, "Mau gọi điện thoại bảo khách sạn mang đồ ăn lên đi, anh sẽ gọi điện thoại cho Hứa Vĩ Thần, bảo cậu ta đưa em đi bệnh viện."