Mạc Trọng Huy ậm ờ: "Đám cưới của họ hủy bỏ rồi."
"Sao vậy? Chẳng phải ngay cả bánh kẹo cưới cũng đã mua rồi sao? Sao nói hủy bỏ là hủy bỏ dễ dàng như thế?"
Thấy An Noãn kích động như vậy, Mạc Trọng Huy hơi nhíu mày.
"Mạc Trọng Huy, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Anh mau nói cho tôi biết đi!"
"Hình như vợ của Phan Bình không chịu ly hôn, Phan Bình cũng không nỡ ly dị vợ, cho nên hôn lễ của hai người bị hủy bỏ rồi."
An Noãn lẩm bẩm: "Sao lại như vậy chứ? La Hiểu Yến lại đau lòng rồi cho xem. Ngày mai tôi đi thăm chị ấy một chút được không? Tôi rất lo lắng cho chị ấy."
Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, kéo cô vào lòng, bất đắc dĩ nói: "Cô bé ngốc, toàn lo chuyện của người khác. Em như vậy rất dễ bị tổn thương, biết không?"
An Noãn không hiểu ý tứ trong câu nói của hắn, khăng khăng cầu xin: "Anh để cho tôi gặp mặt chị ấy một chút được không? Chị ấy chỉ có một mình tôi là bạn, dù thế nào cũng phải an ủi một câu chứ."
"Hiện giờ La Hiểu Yến không ở Giang Thành."
"Vậy chị ấy ở đâu?"
"Đám cưới bị hủy bỏ, có thể cô ta đau khổ, một mình ra ngoài du ngoạn giải sầu rồi."
Thấy dáng vẻ lo lắng của An Noãn, Mạc Trọng Huy càng yêu thương không thôi, cô bé ngốc nghếch này, em luôn đối xử với người khác bằng một trái tim chân thành mà không biết là họ chỉ lợi dụng em.
Vì lo lắng cho La Hiểu Yến, sau đó An Noãn không ngủ được, lại không dám để Mạc Trọng Huy biết, cô vùi đầu trong lòng hắn, cố hạn chế động đậy.
Mạc Trọng Huy rên rỉ: "Đừng nhúc nhích, không để cho người ta ngủ à?"
Bị cô đụng chạm, hắn cảm thấy cả người bứt rứt khó chịu. Cô bé ngốc này, em có biết chỉ cần một động tác nhỏ của em là đủ khiến dục vọng của hắn dâng trào không? Càng lúc hắn càng không thể kiềm chế được nữa.
"Mạc Trọng Huy, tôi muốn ăn một chút gì đó."
"Muốn ăn cái gì, anh xuống bếp làm cho em?"
An Noãn cười cười với vẻ hơi xấu hổ, nói: "Tôi muốn ăn đậu phụ thối của tiệm nướng ở phố Đông."
Mạc Trọng Huy nhíu mày.
"Tôi thật sự rất muốn ăn, nếu không được ăn thì tối nay tôi chắc chắn sẽ không ngủ được mất."
An Noãn nói như vậy là nói thật, cô đã thèm món đậu phụ thối lâu rồi, nhưng một là vì cô sợ không vệ sinh, thứ hai là địa điểm cũng khá xa, An Noãn ngại làm phiền người giúp việc.
Giây phút này, Mạc Trọng Huy có xúc cảm muốn đánh người.
"Thôi, bây giờ đã muộn thế này, nếu anh không muốn đi mua thì thôi, tôi không ăn nữa."
An Noãn hơi thất vọng, xoay người lại, đưa lưng về phía hắn.
Mạc Trọng Huy vỗ vỗ lên đầu cô, thở phì phì nói: "Chờ một chút, để anh đi mua về cho em."
An Noãn nhìn hắn xuống giường mặc quần áo, động tác rất nhanh nhẹn, nhưng đôi mày nhíu lại, dáng vẻ rất miễn cưỡng.
Cô quấn người trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu, cười hì hì nói: "Nhớ mang tiền theo, tiệm đó không quẹt thẻ đâu."
Mạc Trọng Huy hung dữ lườm cô, thò tay vào túi xách của cô lấy ra một cái ví da, rồi mở ví da rút ra vài tờ tiền giấy. Trên người Mạc Trọng Huy không hề có tiền mặt, trước đây An Noãn nghĩ không biết có phải là do hắn cuồng sạch sẽ, chê tiền bẩn không. Vừa nghĩ tới hành vi và tính cách biến thái của hắn, An Noãn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên. Cũng may là dù hắn cuồng sạch nhưng chưa bao giờ ghét bỏ An Noãn.
Mạc Trọng Huy mất một tiếng đồng hồ cả đi lẫn về, mua đậu phụ thối về cho An Noãn, còn phải chịu đựng cái mùi kinh dị kia. Nếu không phải vì cô có thai, hắn đã không nhượng bộ như vậy.
An Noãn ăn thỏa thuê rồi uống nước, sau đó nhanh chóng ngủ say.
Mạc Trọng Huy nhìn dáng vẻ ngủ say sưa của cô, khẽ thở dài, yên lặng thu dọn sạch sẽ mớ hỗn độn mà cô để lại, ngửi cái mùi quái đản kia, hắn mất ngủ cả đêm.
***
Từ cái đêm sai Mạc Trọng Huy đi ra ngoài lúc mấy giờ sáng mua đậu phụ thối về cho cô, An Noãn càng trở nên kiêu căng, càng không biết kiềm chế. Hầu như đêm nào tỉnh dậy, cô cũng đều hành hạ Mạc Trọng Huy, có lúc bảo hắn đi chợ đêm mua thịt dê xiên, có lúc bảo hắn đi mua mực nướng, bánh mật chiên, hải sản xào… đã thế còn phải thật cay.
Với thân thân phận và địa vị của Mạc Trọng Huy, đêm nào cũng bị An Noãn sai đến chợ đêm, người khác thấy cách ăn mặc của hắn thì không khỏi chú ý. Điều quan trọng nhất là những thứ mà cô bảo hắn mua đều không vệ sinh.
Hắn đặc biệt hỏi ý kiến Thẩm Cầm Phong, Thẩm Cầm Phong nói với hắn khẩu vị của phụ nữ có thai không giống như người thường, An Noãn đột nhiên thích ăn mấy thứ này là phản ứng rất bình thường, nhưng cố gắng cho cô ăn ít thôi, ăn nhiều những món mất vệ sinh đương nhiên không tốt cho sức khỏe.
Đêm nay, An Noãn tỉnh dậy cũng đánh thức Mạc Trọng Huy đang ngủ say dậy, theo thói quen bảo hắn đi mua mực nướng.
Cuối cùng Mạc Trọng Huy nổi giận: "An Noãn, em đừng quá đáng, đừng có được đằng chân lân đằng đầu như vậy! Nào có chuyện đêm nào cũng bảo anh đi ra ngoài mua cái này cái nọ lúc mấy giờ sáng thế này hả? Em cố ý hành hạ anh đúng không? Em không muốn ngủ, nhưng anh vẫn muốn ngủ đấy!"
An Noãn bĩu môi, hắn đột nhiên nổi giận khiến cô sợ hãi.
Mạc Trọng Huy thấy dáng vẻ sợ hãi của cô, giọng lại mềm đi: "Ngoan, anh đi làm món khác cho em ăn, đêm nào cũng ăn mấy món không hợp vệ sinh ở chợ đêm, không tốt cho sức khỏe đâu, đối với đứa bé cũng không tốt."
"Thôi bỏ đi, tôi không ăn nữa, anh ngủ đi."
An Noãn hờ hững nói rồi nằm xuống.
Mạc Trọng Huy sắp phát điên rồi, thái độ của cô như vậy làm sao hắn có thể ngủ lại được?
Không chịu được, hắn lại dỗ dành cô: "Ngoan, anh biết chắc chắn em đói bụng, anh xuống bếp nấu cháo hoa cho em ăn được không? Ban đêm ăn món nhẹ một chút, để dạ dày không khó chịu."
An Noãn tức giận quát hắn: "Đã nói không ăn rồi mà, ngủ đi!"
Mạc Trọng Huy thực sự bó tay, hắn xuống giường mặc quần áo, lấy tiền đi ra cửa. Một giờ sau, hắn mua mực nướng về cho cô.
Chẳng những An Noãn đã không cảm động mà còn giận dỗi.
"Ngoan nào, dậy đi, anh đã mua mực nướng về cho em rồi đây! Nhưng chỉ được ăn năm xiên thôi nhé! Anh xuống bếp nấu cho em bát cháo."
"Không ăn, đừng làm phiền tôi!"
Mạc Trọng Huy tiếp tục xuống nước, ôm cô lên, nhẹ nhàng dỗ dành: "Được rồi, được rồi, lúc nãy là tại anh không tốt, không nên giận dữ với em. Sau này sẽ không như vậy nữa, em muốn ăn cái gì, bất cứ lúc nào anh cũng đều mua cho em. Ngoan, ăn mực nướng trước đi, anh đi nấu cháo cho em đây."
"Tôi không ăn, anh đi mua làm cái gì!"
Hắn cưng chiều vỗ nhẹ vào má cô: "Được rồi, được rồi, một vừa hai phải thôi, anh biết bây giờ em rất thèm ăn, mau ăn cho hết thèm đi, anh xuống dưới nấu cháo."
Trong lúc Mạc Trọng Huy xuống bếp nấu cháo, An Noãn ăn sạch sẽ mớ mực nướng khiến Mạc Trọng Huy tức đến mức muốn đánh người: "An Noãn, anh thực sự muốn đánh em! Bảo em ăn năm xiên mực thôi, mà sao em ăn hết cả vậy!"
An Noãn lơ đễnh nói: "Ai bảo anh mua nhiều như vậy làm gì? Anh cho tôi ăn năm xiên thì chỉ mua đúng năm xiên thôi chứ!"
"Được, em nói như vậy anh sẽ làm như vậy, sau này anh mua ít lại thì đừng có làm ầm ĩ lên."
Hắn bê bát cháo tới đặt trước mặt cô, tức giận nói: "Cháo em muốn ăn bao nhiêu thì ăn, anh cũng không quản được em nữa rồi."
Cuối cùng, hắn còn nói thêm một câu: "Anh nấu mất một tiếng đồng hồ đấy!"