Thường Tử Phi thở dài thật sâu, bất lực nói: "Nói tóm lại, tự em hãy cân nhắc mà làm, bất luận như thế nào, đừng để mình bị thương tổn. Chú An biết là em bị ép buộc mà, có lẽ chú sẽ tha thứ cho em."
Thường Tử Phi còn muốn nói thêm điều gì, Giang Thiến Nhu đã tìm tới chỗ hai người.
"An Noãn, xin lỗi."
Thường Tử Phi nói một câu sau cùng rồi cùng Giang Thiến Nhu rời đi.
An Noãn nhìn theo bóng lưng hai người, không hiểu vì sao lại thở phào nhẹ nhõm. Cô nợ Thường Tử Phi quá nhiều, đời này e rằng sẽ không có cơ hội để trả lại cho anh.
"Thường Tử Phi, hai người trò chuyện lâu như vậy, nói cái gì thế? Nói chuyện với cô ấy thì anh nói rất nhiều, nhưng nói chuyện với em thì anh lại chẳng buồn nói."
Thường Tử Phi cười nói: "Cũng không có gì, chỉ tùy tiện hàn huyên vài câu thôi."
"Rốt cuộc là nói về cái gì? Hôm nay anh không nói rõ ràng, em không để yên cho anh đâu!"
Thường Tử Phi hơi nhíu mày, điềm đạm nói: "An Noãn có thai rồi."
"Thật không?"
Nghe vậy, Giang Thiến Nhu lại không vui: "Thế này thì hẳn là Mạc Trọng Huy sẽ càng cưng chiều cô ta hết mức rồi! Sao số cô ta may mắn như vậy chứ, thực sự là khiến người khác phải ước ao!"
"An Noãn không muốn giữ đứa bé này."
"Sao vậy?"
Lập tức Giang Thiến Nhu căng thẳng: "Chẳng lẽ cô ta còn muốn quay về với anh?"
Thường Tử Phi bất đắc dĩ bật cười, gõ đầu cô ta, tức giận nói: "Không thể nào! Cho tới bây giờ, An Noãn chưa từng yêu anh, từ đầu đến cuối, trái tim cô ấy chỉ có hình bóng của Mạc Trọng Huy. Bây giờ cô ấy không muốn đứa bé là vì không vượt qua được nỗi ám ảnh trước kia, dù sao thì cái chết của ba cô ấy cũng có liên quan tới Mạc Trọng Huy."
"Nói như vậy, An Noãn cũng là một cô gái dáng thương. Thường Tử Phi, em cảnh cáo anh, anh không được thương xót cô ấy! Sau này, chuyện của cô ấy, anh cũng không được hỏi tới nữa."
Thường Tử Phi hít sâu một hơi, vô cùng nghiêm túc nói: "Yên tâm đi, anh vừa nói rõ với cô ấy rồi, anh muốn sống yên ổn với em, không tiếp tục dây dưa nữa."
"Vậy mới được chứ!"
Giang Thiến Nhu phấn chấn khoác tay anh, chợt đề nghị: "Thường Tử Phi, chúng ta cũng phải có một đứa con, dù sao có một đứa con, cuộc sống mới được trọn vẹn. Còn nữa, như vậy mới làm mẹ vui vẻ, chẳng phải trước kia mẹ luôn càm ràm rằng anh không cho bà có cơ hội được bế cháu sao?"
Thường Tử Phi mím môi, thờ ơ nói: "Chuyện sinh con để sau hãy tính đi, mẹ còn chưa khỏe lại, sự nghiệp của anh thì trống rỗng, không thể để em và con chịu khổ với anh được."
"Có sao đâu, em cam tâm tình nguyện mà. Hơn nữa, chồng của em lợi hại như vậy thì làm sao mà chịu khổ được! Ông xã, em tin ở anh, chúng ta nhất định sẽ làm lại từ đầu!"
Thường Tử Phi cười cười, không nói gì, trong lòng cảm động.
Có một loại tình yêu rất thuần túy, chính là theo đuổi một cách mù quáng và tin tưởng vô điều kiện.
Còn có một loại tình yêu khác rất xa vời, cho dù bất chấp tất cả, cho dù chấp nhận mất tất cả cũng không thể nào có được.
Đối với An Noãn, vấn đề không phải là anh không yêu cô mà là không đủ khả năng để yêu cô.
An Noãn nghĩ sinh mạng thật kỳ diệu, ngày mai cô sẽ tới bệnh viện làm phẫu thuật, liên tục hai ngày nay cô không còn phản ứng nôn nghén nữa. Nhờ vậy, cô ăn rất ngon miệng, có ăn rất nhiều, cũng không bị nôn ra.
An Noãn thấy mấy người giúp việc lén gạt nước mắt sau lưng mình, ngay cả trợ lí Trương cũng nhìn mình với vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Ăn bữa cơm cuối cùng có đứa bé, dạ dày của An Noãn như càng rộng ra, sức ăn tăng gấp bội, ăn xong bát này, lại bảo người giúp việc xới thêm bát khác.
Người giúp việc không cầm lòng được, nói với cô: "Cô An, mấy hôm nay cô ăn uống rất ngon miệng, phản ứng nôn nghén cũng ít đi, đây là chuyển biến tốt, cho thấy cơ thể của cô đã dần thích ứng với sự tồn tại của đứa bé rồi."
An Noãn cười héo hắt, cúi đầu chậm rãi ăn cơm.
Có một người giúp việc tính tình thẳng thắn, rốt cuộc không nhịn được, bèn hỏi dò: "Cô An, ngày mai cô muốn đi phẫu thuật phá thai thật sao?"
An Noãn khẽ gật đầu.
"Cô An, cô phải đi cầu xin ngài Mạc đi thôi, ngài Mạc thương cô như vậy, chỉ cần cô mở miệng, nhất định ngài ấy sẽ chấp thuận. Vất vả lắm mới mang thai, đứa bé đâu có tội tình gì, hơn nữa phá thai rất có hại cho cơ thể của cô!"
An Noãn cúi đầu, từ đầu đến cuối không lên tiếng.
Mọi người đều sốt ruột nhưng lại không dám nói gì thêm, sợ nói sai lại xúc phạm tới cô.
Ăn xong hai bát cơm, An Noãn lau miệng, mỉm cười nói với mọi người: "Mọi người đừng lo lắng cho tôi, bây giờ tôi còn trẻ, tâm lý chưa chín chắn, không phù hợp làm mẹ, bởi vậy không nên giữ đứa bé lại. Mọi người đối với tôi rất tốt, tôi đều ghi nhớ trong lòng. Cảm ơn mọi người!"
An Noãn nói xong, xoay người lên lầu.
Mấy người nữ giúp việc đều rơi nước mắt, cô An này thật sự khiến người ta phải thương xót.
Họ không nhịn được, nói với Trương Húc đang ngồi gần đó: "Trợ lí Trương, anh là người có thể nói chuyện với ngài Mạc, anh đi khuyên ngài Mạc đi! Đang yên đang lành lại bỏ đứa bé đi, sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với sức khỏe và tâm lý của cô An."
Trương Húc thở ra, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Đâu phải các cô không biết tính tình của ngài Mạc? Nếu như cô An không mở miệng thì ai lên tiếng cũng vô ích, đã thế chỉ làm ngài ấy tức giận thêm thôi!"
"Sao hai người đó lại bướng bỉnh như vậy chứ? Người lớn mâu thuẫn cãi cọ với nhau, cớ chi lại bắt con cái chịu tội? Hiện giờ ngôi nhà này không có chút sức sống nào, cô An và ngài Mạc luôn chiến tranh lạnh với nhau, nếu có thể có một đứa con, nhất định sẽ mang đến cho ngôi biệt thự của chúng ta rất nhiều tiếng cười."
Mấy cô giúp việc than thở thu dọn bát đũa, chuẩn bị dọn cơm cho ngài Mạc.
Có người không nhịn được, thở dài: "Đều là người một nhà mà bữa ăn còn chia thời gian ra, như vậy chẳng phải càng khiến khoảng cách giữa hai người càng xa cách hơn sao?"
Trương Húc đi gọi Mạc Trọng Huy ăn cơm, hắn đang bơi qua bơi lại dưới hồ bơi như một con thoi, động tác của hắn rất mạnh mẽ, tạo ra rất nhiều bọt nước. Trương Húc biết đây cũng là cách để hắn trút bớt cơn bực bội trong lòng.
"Ngài Mạc, cơm đã xong xuôi cả rồi."
Mạc Trọng Huy không để ý, càng bơi nhanh hơn.
"Ngài Mạc, gần đây sức ăn của cô An rất tốt, hơn nữa phản ứng nôn nghén cũng biến mất, ăn cái gì cũng không bị nôn ra nữa. Trong bữa cơm chiều lúc nãy, cô ấy ăn hai bát cơm mà không bị nôn gì cả."
"Ngài Mạc, tôi nghe người ta nói, làm phẫu thuật phá thai khá nguy hiểm, có người vì phá thai mà sau đó không mang thai, sinh con được nữa. Ngài Mạc, ngài xem cuộc phẫu thuật ngày mai có nên hủy không?"
Mạc Trọng Huy từ dưới nước bước lên, khoác chiếc áo tắm vào, ngồi xuống ghế.
Tách cà phê đã nguội, hắn cáu kỉnh ném khăn xuống đất.
Trương Húc thấy vậy rất hoảng sợ.
"Ngài Mạc, cơm đã sửa soạn xong, ngài đi ăn cơm đi kẻo nguội hết."
Mạc Trọng Huy liếc nhìn Trương Húc, gặng hỏi bằng giọng nói lạnh như băng: "Cậu vừa gào cái gì lên với tôi đấy?"
Trương Húc gãi đầu, giọng run run nói một hơi: "Cuộc phẫu thuật ngày mai có thể hủy bỏ không? Đứa bé không có tội tình gì cả."
"Ý cậu là muốn tôi nuôi dưỡng con của Thường Tử Phi?"
Trương Húc toát mồ hôi hột đầy người, thầm nghĩ thôi vậy, mình đừng có đèo bòng làm người tốt nữa. Cậu ta vội nói sang chuyện khác: "Ngài Mạc, đã đến giờ ăn cơm rồi."