Tuy An Noãn rất ít khi làm việc nhà nhưng bắt đầu làm rồi cũng quen tay. Căn hộ vốn dĩ cũng nhỏ, một lát sau An Noãn cũng đã dọn đâu vào đấy.
"Noãn Noãn, thật ra không cần phải mất công như vậy đâu, sắp tới chị cũng không còn ở đây nữa rồi."
An Noãn đang lau bàn hơi dừng lại, nghe thấy giọng nói đầy thỏa mãn của La Hiểu Yến, "Phan Bình nói đợi bọn chị kết hôn xong sẽ chuyển đến căn hộ của anh ấy. Chỗ này cách xa Thiên Đường quá, cả hai bọn chị đi làm đều bất tiện."
An Noãn nhớ tới những lời Phan Bình nói với cô trước đây, trong lòng có nỗi buồn phiền không nói ra được.
Người phụ nữ ngốc nghếch này, lần nào yêu cũng đều toàn tâm toàn ý bỏ ra tất cả, cuối cùng lại chẳng có được điều gì. Vương Gia Dật bỏ rơi cô ta, Phan Bình trước giờ cũng chưa từng yêu cô ta.
Thực ra An Noãn biết, hôm đó Phan Bình nói với cô nhiều như vậy, mục đích là mong An Noãn khuyên La Hiểu Yến, nhưng mà An Noãn lại không làm như vậy. Cô biết cảm giác khi yêu một người, cô không muốn khuyên La Hiểu Yến buông tay, không muốn lại phải nhìn thấy chị ấy lại phải buồn bã đau lòng nữa.
An Noãn cùng ăn trưa với La Hiểu Yến, thấy cô ta nằm trên giường nghỉ ngơi rồi An Noãn mới rời đi.
Trên đường về nhà, An Noãn hỏi Trương Húc, "Trợ lý Trương, anh biết giám đốc Phan ở bên ngoài có bao nhiêu người phụ nữ không?"
Trương Húc khẽ ho, thấp giọng nói, "Đếm không hết được."
An Noãn day day vùng trán, cảm thấy không đáng thay cho La Hiểu Yến.
"Cô An, có lời này không biết có nên nói hay không. Thực ra, bạn của cô, cái cô La Hiểu Yến đó không đơn giản như cô nghĩ đâu. Cô ta là một người phụ nữ rất mưu mô, cô ta ở cùng với Phan Bình, nam nữ đến với nhau, gặp dịp thì chơi cũng là chuyện rất bình thường, nhưng cô ta lại bức ép giám đốc Phan, không cho phép ông ta có người phụ nữ khác. Mỗi lần giám đốc Phan mập mờ với người phụ nữ khác một chút thôi, cô ta liền làm loạn lên, khiến cho cả Thiên Đường cảm thấy rất khó chịu, mọi người đều không thích cô ta."
"Trợ lý Trương, đừng nói nữa." An Noãn thấp giọng cắt ngang cậu ta, "Nếu như có một ngày chị ấy gặp rắc rồi, tôi mong anh có thể giúp chị ấy."
Trương Húc cười trả lời cô, "Cô ấy là bạn của cô An, chỉ cần là việc tôi có thể giúp được, tôi chắc chắn sẽ giúp. Nhưng cô An, tôi nói câu thật lòng, sau này cô đừng tốt bụng quá, nếu không người ta sẽ luôn ăn hiếp cô đấy."
An Noãn bĩu môi, tự giễu nói, "Tôi thật sự tốt bụng vậy sao?"
"Đâu chỉ là tốt bụng, mà còn..."
Trương Húc không nói tiếp nữa.
An Noãn thay cậu ta nói tiếp, "Mà còn là ngu ngốc nữa phải không? Trợ lý Trương, anh với ngài Mạc nhà anh đúng là chẳng khác gì nhau. Hồi đó, đúng là do tôi quá ngu ngốc cho nên mới thích Mạc Trọng Huy."
"Thật ra ngài Mạc đối xử với cô rất tốt, ngài ấy cũng luôn hối hận vì chuyện năm đó, bây giờ cũng đang cố gắng hết sức bù đắp cho cô, ngài Mạc thật sự rất yêu cô."
"Được rồi, được rồi, không cần nói nữa, tôi không muốn nghe."
An Noãn và Trương Húc về đến nhà, người làm nói Mạc Trọng Huy đang bơi.
Nhất thời lương tâm An Noãn trỗi dậy, chạy vào nhà bếp đun cho Mạc Trọng Huy một tách cà phê, nhưng trong nhà bếp ngay cả máy pha cà phê cũng không thấy đâu nữa.
Người làm nói với cô, "Trợ lý Trương đã dặn dò, tất cả hạt cà phê, máy pha cà phê đều phải đem vứt đi hết, sau này ngài Mạc cũng không uống cà phê nữa."
An Noãn vô cùng kinh ngạc, cô rót một ly rượu vang chạy đi tìm Mạc Trọng Huy.
Mạc Trọng Huy đang bơi thoải mái trong bể bơi, nhìn thấy An Noãn hắn mới lên bờ. Hắn phủ lên người một chiếc áo choàng tắm, sải bước về phía cô.
"Tay em sao rồi? Còn đau không?"
An Noãn lắc đầu, "Vết thương nhỏ thôi, anh đừng bận tâm, anh uống rượu đi này."
An Noãn đưa ly rượu vang đến trước mặt hắn, Mạc Trọng Huy lại không nhận lấy.
"Sao vậy, không phải ngay cả rượu cũng cai rồi chứ? Tối hôm qua anh mới uống mà."
Mạc Trọng Huy vừa lau khô tóc, vừa nhàn nhạt nói, "Uống rượu không tốt cho sức khỏe, sau này không uống nữa."
An Noãn bĩu môi, trong lòng có cảm giác kỳ lạ, bản thân mình cũng không biết đó là cảm giác gì.
Nghị lực của Mạc Trọng Huy rất đáng kinh ngạc, hắn đã cai được cà phê, cai được rượu, bắt đầu chú trọng hơn đến việc ăn uống.
Cuộc sống của An Noãn vẫn đơn điệu như trước đây, thỉnh thoảng lại đến giúp việc ở tiệm cà phê, còn phần lớn thời gian đều bị Mạc Trọng Huy nhốt ở nhà. Bây giờ An Noãn ngán nhất là việc uống thuốc, nhưng mà một ngày ba bữa, Mạc Trọng Huy đều đích thân giám sát cô, không cho thiếu bữa nào.
Đôi lúc An Noãn cũng sẽ nóng lên, "Mạc Trọng Huy, chuyện tôi hiến máu đã qua lâu như vậy rồi, có nhất thiết phải uống cái thứ thuốc này mỗi ngày nữa không hả?"
Mạc Trọng Huy không quan tâm đến lời cô nói, "Cái này không chỉ bổ máu, mà còn bồi bổ thân thể, chỉ có lợi không có hại."
Mỗi lần như vậy, tất cả người làm đều đứng về phía Mạc Trọng Huy, nói giúp cho hắn, "Cô An, ngài Mạc nói đúng đấy, chúng tôi thấy sắc mặt cô trong khoảng thời gian này đã hồng hào lên nhiều rồi."
An Noãn lười phải tranh luận với cả đám người bọn họ.
Thường Tử Phi vẫn thường gọi điện đến hoặc nhắn tin cho cô, An Noãn đều không bắt máy cũng không trả lời. Để tránh bị Mạc Trọng Huy nhìn thấy, ngày nào cô cũng phải lén lút xóa hết tất cả tin nhắn đi.
Sau này Nghê Tuệ lại đến tìm cô mấy lần, lần nào cũng trút hết nỗi hờn giận trong lòng với cô, nói Giang Thiến Nhu hư hỏng như thế nào, đáng ghét ra làm sao.
Từ trong lời nói của Nghê Tuệ có thể thấy được quan hệ mẹ chồng con dâu của hai người họ đã sắp đến đi đổ vỡ.
An Noãn không hề thấy vui khi người khác gặp nạn, trong lòng cô chỉ thấy tiếc cho họ.
Hà Tư Kỳ biến mất đã lâu, hôm nay đột nhiên lại đến tiệm cà phê tìm An Noãn, cô ta xách túi lớn túi nhỏ - chiến lợi phẩm của cô ta ngày hôm nay. Không gặp mặt một thời gian, sắc mặt của cô ta cũng đã tốt lên rất nhiều.
An Noãn bảo Lương Mộ Tinh đến chào hỏi cô ta, Hà Tư Kỳ lại chua xót nói, "Ồ, An Noãn, cô sợ tôi như vậy sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng cùng chung một chồng, nếu như mà ở thời xưa thì cô đã phải gọi tôi một tiếng chị rồi đấy."
An Noãn cố hết sức nhịn lại cảm giác buồn nôn trong lòng, không muốn nôn ra trước mặt cô ta.
"Từ khi tôi sảy thai, quãng thời gian này tôi vẫn luôn ở nhà tĩnh dưỡng, Trọng Huy cho tôi uống rất nhiều thuốc bồi bổ thân thể, tuy rằng rất đắng, nhưng hiệu quả lại rất tốt."
An Noãn cắn chặt môi.
Lương Mộ Tinh liếc nhìn Hà Tư Kỳ, giọng điệu không hề có thiện cảm nói, "Cô à, cà phê của cô xong rồi, mời cô về chỗ ngồi."
"Cứ để đó cho tôi, tôi nói chuyện với bà chủ của các cô một chút."
An Noãn cầm túi xách của mình lên, chuẩn bị rời đi, cô không muốn đối mặt với người đàn bà điên này.
Hà Tư Kỳ nhất quyết không cho cô đi, một tay túm chặt lấy cánh tay cô, cố tình nói nước đôi, "Ồ, mới vậy mà đã đi rồi sao? An Noãn, cô đang sợ tôi sao? Hay cô đang sợ cái gì khác?"
An Noãn đã chịu đựng đến giới hạn của mình, cô dùng sức hất bàn tay của Hà Tư Kỳ ra, tức giận nói, "Hà Tư Kỳ, hình như giữa tôi và cô không có chuyện gì đáng nói cả."
"Tôi lại có rất nhiều chuyện muốn nói với cô, cô không ngại ngồi xuống nghe một chút chứ?"
"Xin lỗi, tôi không rảnh."
An Noãn đi thẳng ra cửa.
Hà Tư Kỳ đứng sau cô ung dung mở miệng, "Cô có biết Mạc Trọng Huy thích gì ở cô không?"
Bước chân An Noãn không chịu nghe theo lý trí của cô mà dừng lại.
"Có muốn nghe câu chuyện tình yêu của anh ta không? Nó sẽ không khiến cô mất nhiều thời gian đâu."
An Noãn và Hà Tư Kỳ ngồi đối diện nhau, Lương Mộ Tinh cũng mang một ly capuchino cho An Noãn.
"Nhiều năm trước, Mạc Trọng Huy có một người bạn gái là thanh mai trúc mã của anh ta, bọn họ cùng nhau lớn lên ở Bắc Kinh, cùng sống dưới một mái nhà, phần tình cảm đó mãnh liệt bao nhiêu không ai có thể tưởng tượng được. Cô gái là con gái của quản gia nhà họ Mạc, tình cảm của bọn họ hiển nhiên gánh chịu sự phản đối của nhà họ Mạc, vì ông cụ Mạc một lòng muốn đứa cháu trai bảo bối chọn một cô gái phù hợp với nhà bọn họ. Cho dù tất cả mọi người đều phản đối hai người, Mạc Trọng Huy vẫn cứ kiên quyết chọn người con gái đó, không ngại cắt đứt quan hệ với gia đình. Ông cụ trong cơn tức giận định ngầm giải quyết cô gái đó, ông ta đã cho người xông vào nhà cô gái đó giữa đêm khuya, định giấu cô gái đi mãi mãi. Nhưng ông cụ không ngờ rằng tối hôm đó Mạc Trọng Huy lại ở với cô gái đó trên cùng một giường, sau đó Mạc Trọng Huy xảy ra tranh chấp với bọn họ, trong lúc đánh nhau cô gái đó đã chắn một dao cho Mạc Trọng Huy, mãi mãi rời xa cuộc đời này… Cô có thể tưởng tượng nổi cảnh tượng một con người máu lạnh như Mạc Trọng Huy ôm thi thể người con gái đó khóc ròng rã cả đêm là như thế nào không?"