"Thường Tử Phi, anh tỉnh lại đi, anh sẽ không bao giờ đấu lại được Mạc Trọng Huy đâu. Anh lấy cái gì mà so với anh ta, anh ta có tiền hơn anh, có thế lực hơn anh, có địa vị hơn anh, tại sao An Noãn phải bỏ anh ta mà chọn anh chứ? Trong lòng An Noãn mãi mãi đều chỉ yêu một mình Mạc Trọng Huy, cho dù Mạc Trọng Huy đã từng làm ra bao nhiêu chuyện quá đáng với cô ta, cho dù anh có đối tốt với cô ta bao nhiêu đi chăng nữa, cô ta cũng chỉ cần Mạc Trọng Huy thôi!"
"Anh muốn yêu thương em, xem em là An Noãn, nâng niu em trong lòng bàn tay, bảo vệ em, cưng chiều em, nhưng mà anh làm không được! Chỉ cần nhìn thấy cô ấy là anh sẽ lập tức mất khống chế, anh không kiềm chế được mà yêu cô ấy, không kiềm chế được mà nhớ cô ấy, anh bắt đầu hận bản thân mình, nhưng anh vẫn yêu cô ấy, trái tim rất đau, không người nào có thể hiểu được!"
Thường Tử Phi nói xong đạp cửa rời khỏi nhà.
Giang Thiến Nhu khóc như mưa, cô ta nguyện ý trả bất cứ giá nào, nhưng cuối cùng cũng không có được tình yêu của Thường Tử Phi. Cô đã thua An Noãn, hoàn toàn thua cô ta rồi.
An Noãn bị Mạc Trọng Huy bắt buộc ở nhà tĩnh dưỡng hai ngày, gần đây tâm trạng Mạc Trọng Huy rất tốt, trên khóe miệng luôn treo một nụ cười khoái trá.
Trợ lý Trương đương nhiên biết được ông chủ nhà cậu ta đang có chuyện gì vui, không nhịn được nói, "Ngài Mạc, mấy lời cái tên Kim Lão Tam kia nói đều là thật, cô An đã từ chối sự trợ giúp của Thường Tử Phi mà gọi điện thoại cho ngài, điều này cho thấy trong lòng cô An ngài là người cô ấy có thể nương tựa."
Câu này dường như làm người ta rất dễ chịu, khóe miệng Mạc Trọng Huy kìm lòng không được mà nhếch lên.
Hắn bước lên khỏi bể bơi, ngồi trên ghế nhàn nhã uống cà phê, làm như không có việc gì quan trọng hỏi, "Bây giờ cô ấy đang làm gì?"
"Cô An đang uống thuốc. Cô An thật sự rất tốt bụng, mỗi lần cô ấy giận dỗi không chịu uống thuốc, chỉ cần người làm kết hợp lại cùng nhau cầu xin cô ấy, cô ấy liền thỏa hiệp."
Mạc Trọng Huy hài lòng gật đầu.
Trương Húc thấy hắn uống cà phê nên cẩn thận nhắc nhở, "Uống cà phê hình như cũng không có lợi cho việc mang thai."
Tay của Mạc Trọng Huy liền ngưng lại, sau đó đặt ly cà phê xuống.
"Đem tất cả cà phê và hạt cà phê trong nhà đi vứt hết đi, không được để tôi nhìn thấy nữa."
Trương Húc thật sự sợ hắn bỏ không được cà phê, từ khi cậu ta đi theo Mạc Trọng Huy làm trợ lý thì đã thấy hắn có thói quen uống cà phê, uống cà phê giống như uống nước vậy. Nhưng Mạc Trọng Huy lại rất ít khi hút thuốc, cũng ít uống rượu. Từ khi An Noãn vào ở cùng, hắn lại càng tránh xa các buổi tiệc xã giao. An Noãn không thấy được chỗ tốt của hắn, còn Trương Húc lại ghi nhớ hết mọi thứ trong lòng.
Mạc Trọng Huy đã mấy ngày rồi không về phòng ngủ, hôm nay cũng không biết phát bệnh gì mà vừa lên giường liền động tay động chân với cô.
Hai tay An Noãn giãy giụa, la lên, "Mạc Trọng Huy, anh bị bệnh à? Đừng có đụng vào tôi được không?"
"Đã bao lâu anh không chạm vào em rồi? Anh là người đàn ông rất bình thường."
"Không liên quan đến tôi, anh đi tìm người phụ nữ khác đi."
Lại nghe được những lời như vậy, Mạc Trọng Huy đã học được cách kiềm chế.
"Từ sau khi có em, anh không có hứng thú với bất cứ người phụ nữ nào khác nữa rồi."
Hắn nói bằng vẻ rất nghiêm túc, nụ hôn di chuyển từ cằm cô dịch xuống dưới, ngay đến cả nơi nhạy cảm nhất của phụ nữ cũng không bỏ qua.
"Mạc Trọng Huy, anh bị biến thái hả, đủ rồi!"
Nghe thấy tiếng thét ngượng ngùng của An Noãn hắn mới buông tha cho cô, rồi lại hôn lên môi cô.
"Sau này em đừng bảo anh đi tìm người phụ nữ khác nữa, hậu quả của việc chọc tức anh sẽ giống như vừa rồi đấy."
An Noãn tức giận cào lên mặt hắn, không biết móng tay cô lại dài ra từ lúc nào rồi.
Mạc Trọng Huy tức điên lên, ấn giữ đôi tay không chịu để yên của cô, dùng cách của mình trả thù cô.
Ngày hôm sau, cả hai người đều ngủ đến trưa mới tỉnh dậy, mở mắt ra ánh sáng mặt trời dường như có thể chói mù mắt người khác, nhưng lại làm cho tâm trạng người ta có cảm giác khoan khoái khó mà diễn tả.
Việc đầu tiên sau khi An Noãn xuống giường là bỏ mấy viên thuốc vào miệng, bây giờ dường như cô đã xem thuốc như đường mà uống rồi, mỗi lần Mạc Trọng Huy động vào cô, cô đều uống thuốc. Lúc đầu mỗi khi Mạc Trọng Huy nhìn thấy đều sẽ tức giận, cũng đã bị hắn vứt đi nhiều lần rồi, nhưng hắn vứt rồi, An Noãn lại mua thêm. Bây giờ có lẽ hắn cũng đã quen rồi, chỉ là đôi khi tâm trạng vui vẻ sẽ nhắc cô một câu như bây giờ, "Uống thuốc ít thôi, không tốt cho sức khỏe."
Đôi mắt An Noãn liếc qua, trả lời một câu, "Vậy thì sau này anh ít động đến tôi thôi."
"Nếu không sau này anh sẽ đeo bao, em đừng uống thuốc nữa."
An Noãn liếc mắt khinh bỉ: "Tôi không tin anh, tôi sợ anh giở trò với đống bao đó."
"Em không sợ anh động tay động chân vào thuốc của em hay sao?"
"Thực ra tôi cũng đã từng lo lắng về việc này, có điều tôi mang thai rồi cũng chẳng có lợi gì cho anh, anh biết mà, cho dù có thai, tôi cũng sẽ bỏ nó, cùng lắm thì tôi đi phẫu thuật thôi."
Trong nháy mắt Mạc Trọng Huy híp mắt lại, nét mặt vô cùng căm phẫn.
An Noãn lại không hề sợ hãi, bước đến ngồi xuống bên mép giường, cười nói, "Mạc Trọng Huy, anh sẽ không ngốc nghếch cho rằng tôi sẽ sinh con cho anh đấy chứ? Đừng mơ nữa, anh làm nhiều chuyện xấu như vậy, tôi không muốn con tôi bị báo ứng đâu. Vẫn là câu nói đó, cho dù có ngoài ý muốn mang thai rồi, tôi cũng sẽ đi phá nó."
"Em dám!" Hắn nghiến răng gằn giọng.
"Tôi có gì mà không dám chứ, giết anh tôi còn dám cơ mà."
An Noãn làm dáng vẻ như muốn bóp cổ hắn. Sau đó liền đứng dậy vào phòng tắm.
An Noãn nghĩ chắc Mạc Trọng Huy sẽ không nhàm chán như vậy, nhưng sau chuyện hôm nay chắc cô cũng phải đề phòng rồi, có lẽ cô nên mang thuốc ra hiệu thuốc kiểm tra đề phòng bất trắc.
Mạc Trọng Huy chợt đá văng cửa ra, bước qua ôm chầm lấy cô.
"Đừng phát điên nữa được không? Tôi đói rồi." An Noãn khó chịu la lên.
"Anh yêu em như vậy, sinh cho anh một đứa con thì có sao chứ? Anh có thể cho em và con cuộc sống tốt nhất, anh sẽ thương yêu cả hai mẹ con, để cho em và con trở thành người hạnh phúc nhất trên đời, như vậy không tốt sao?"
An Noãn quay người lại, nghiêm túc nhìn vào mắt hắn cười lạnh, "Sinh ra một đứa con gọi anh là ba, sau này tôi làm sao mang nó đi gặp ba tôi đây?"
Mạc Trọng Huy giật mình hoảng sợ.
"Mạc Trọng Huy, anh đối với tôi như vậy, tôi chấp nhận, tôi đấu không lại anh, nhưng mà chuyện kết hôn sinh con anh đừng tới tìm tôi, không bao giờ có khả năng đó đâu. Đợi đến một ngày nào đó anh chơi chán rồi, chúng ta sẽ chia tay trong vui vẻ."
"Nếu như anh không bao giờ chơi chán thì sao?"
"Vậy thì đến một thời điểm nào đó cũng phải tách nhau ra thôi, tôi vẫn muốn kết hôn sinh con, sống cuộc sống của người bình thường."
Mạc Trọng Huy giận quá hóa cười, khó chịu nói, "Anh lại muốn xem xem sau này còn ai dám cưới em."
Buổi chiều lúc An Noãn đến quán cà phê, tiện thể đến quán thuốc một chuyến, cô đưa thuốc cho bác sĩ xem.
"Cô à, thuốc này không có vấn đề gì, chỉ là loại thuốc này không thể uống nhiều, uống nhiều dễ dẫn đến vô sinh, không tốt cho phụ nữ, nếu như cô thật sự muốn ngừa thai thì tốt nhất nên bảo người kia phòng tránh thì hơn."