Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, An Noãn vừa thấy điện thoại hiện lên là Thẩm Cầm Phong gọi tới liền bắt máy ngay.
"Cô An, tôi là Thẩm Cầm Phong."
An Noãn cẩn thận liếc sang Mạc Trọng Huy một cái, giả vờ như không có gì nói, "Chào anh, xin hỏi có chuyện gì không?"
Thẩm Cầm Phong nhìn đi nhìn lại xem có gọi nhầm không, xác định là không nhầm thì hét to lên, "Tôi là Thẩm Cầm Phong!"
"Tôi biết, anh cứ nói đi."
Thẩm Cầm Phong lau mồ hôi, đoán được có lẽ Mạc Trọng Huy cũng đang ở đó, vậy nên anh ta gom lời lại nói ngắn gọn, "Là thế này, hôm nay Thường Tử Phi gọi điện cho tôi, nói rằng ngày mai anh ta sẽ đến bệnh viện làm kiểm tra. Chỉ vậy thôi, tôi báo với cô một tiếng."
"Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn anh, khoảng thời gian này đã làm phiền anh rồi."
"Tôi chỉ nói vậy thôi, ngày mai có kết quả tôi gọi lại cho cô."
Thẩm Cầm Phong sợ bị lộ nói xong mấy lời liền cúp máy.
An Noãn cất điện thoại xong, cảm thấy xúc động nói không nên lời, cho dù kết quả kiểm tra có thế nào thì rốt cuộc cô cũng đã giải quyết được cái gai trong lòng rồi.
Nghe xong cú điện thoại này, cô cảm thấy tất cả những món ăn trên bàn đều trở nên thơm ngon, càng ăn càng thấy ngon.
Lúc đầu Mạc Trọng Huy còn im lặng, đột nhiên hắn trầm giọng lên tiếng, "Trương Húc, gọi điện thoại cho Thẩm Cầm Phong."
"Phụt!" Một miệng cơm của An Noãn đều phun hết ra ngoài, cô căng thẳng hỏi, "Anh thấy khó chịu ở đâu à? Gọi điện cho bác sĩ Thẩm làm gì?"
Mạc Trọng Huy lạnh nhạt liếc cô một cái, "Anh có việc muốn hỏi anh ta."
"Có chuyện không thể gọi điện thoại hỏi sao?"
Mạc Trọng Huy bực bội gắt lên, "Em trở nên bao đồng như thế từ bao giờ vậy hả?"
Nói xong hắn quăng đũa đi, rời khỏi bàn cơm.
An Noãn bị quát nên cảm thấy hơi lúng túng, cũng không biết có phải là ảnh hưởng của tâm lý không mà lúc nào cô cũng cảm thấy dường như Mạc Trọng Huy đã biết được chuyện gì đó.
Lúc An Noãn còn đang nghệt ra, Trương Húc đã gọi điện xong cho Thẩm Cầm Phong.
"Trợ lý Trương, mấy ngày nay Mạc Trọng Huy đã đi đâu thế?"
Trương Húc nghiêm túc trả lời cô, "Ngài Mạc chẳng đi đâu cả, vẫn luôn ở Thiên Đường, mỗi khi tâm trạng không tốt ngài Mạc đều thích ở Thiên Đường một mình."
"Tại sao tâm trạng anh ta lại không tốt?"
Trương Húc cười nói, "Chuyện này thì cô An phải tự hỏi mình thôi, những lúc ngài Mạc không vui hầu như đều là vì cô cả."
An Noãn bĩu môi, bất đắc dĩ nói, "Tôi cũng đâu có trêu chọc anh ta, tôi cảm thấy ngài Mạc nhà các anh càng lúc càng biến thái rồi đấy."
Trương Húc cau mày nhắc nhở cô, "Cô An, gần đây có phải cô và bác sĩ Thẩm rất thân thiết không?"
"Nói bừa, tôi không có."
An Noãn kích động bác bỏ, rồi cũng ném luôn đôi đũa bỏ đi.
An Noãn đi qua đi lại trong phòng, trong lòng không yên chút nào, cô chỉ mong sao mình không liên lụy đến Thẩm Cầm Phong.
Nghĩ một hồi cô quyết định chạy đi tìm Mạc Trọng Huy, đến phòng làm việc cũng không tìm thấy người, đến phòng gym cũng không có. Cô rảo một vòng rốt cuộc cũng tìm thấy hắn đang ở trong hồ bơi trong nhà, lúc này hắn đang thích thú bơi lội.
An Noãn ngồi cạnh hồ bơi, nhìn bóng dáng thoăn thoắt như con thoi trong nước, cô lại nhớ, không lâu trước đây, ở trong mắt cô Mạc Trọng Huy làm bất cứ cái gì cô đều cảm thấy hắn đẹp trai đến mê người. Cho dù hắn có giết người thì bạn cũng vẫn sẽ cảm thấy hắn rất quang minh chính đại.
Mạc Trọng Huy bơi hai vòng rồi mới bước lên, mặc cho những giọt nước lách tách ướt đẫm trên người, cũng không thèm mặc áo choàng tắm, hắn hoàn toàn xem nhẹ sự có mặt của An Noãn mà ngồi xuống ghế nằm.
An Noãn có lòng tốt lấy áo choàng tắm đưa cho hắn, trêu chọc nói, "Anh chú ý hình tượng một chút đi, trong nhà còn có mấy cô bé mới hai mươi mấy tuổi, nhìn thấy anh như vậy sẽ phụt máu mũi đấy."
Vẻ mặt Mạc Trọng Huy lạnh băng, vứt chiếc áo choàng tắm cô đưa xuống đất.
An Noãn lại bị mất hứng, khẽ gắt lên, "Mạc Trọng Huy, anh đang giận dỗi ai thế hả? Tôi cũng không có chọc vào anh nhé."
Thấy Mạc Trọng Huy vẫn cứ trầm mặc, An Noãn cũng thấy buồn bực, cô cũng không biết làm sao đành nói, "Được rồi, anh muốn hỏi gì thì cứ trực tiếp hỏi tôi, tôi sẽ trả lời tất cả."
Chân mày hắn nhíu lại, bờ môi mỏng khẽ mở, "Vậy em giải thích thử mối quan hệ giữa em và Thẩm Cầm Phong đi."
An Noãn biết ngay không có gì có thể qua mắt hắn nên giải thích một lượt từ đầu đến cuối chuyện của Thường Tử Phi.
Cô thật không ngờ sau khi giải thích xong cơn tức giận của Mạc Trọng Huy lại càng dữ dội hơn, hắn gần như gầm lên với cô, "Em là gì của Thường Tử Phi hả? Cậu ta có vợ, sức khỏe của cậu ta còn cần em quan tâm đến sao? An Noãn, em tự coi trọng bản thân mình quá rồi đấy!"
"Tôi muốn quan tâm anh ấy đấy, tôi không buông bỏ được thì sao? Mạc Trọng Huy, anh tức cái gì, anh biết rõ tôi thích anh ấy cơ mà."
Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi mới nhịn lại được cơn kích động mới không động tay đánh cô.
Nhìn thấy Mạc Trọng Huy lại rời đi mà không nói lời nào, An Noãn đuổi theo nhưng do bờ hồ quá trơn, Mạc Trọng Huy đẩy cô một cái cả cơ thể cô liền rơi tõm xuống hồ.
"Mạc Trọng Huy, tôi không biết bơi." Hai tay An Noãn vùng vẫy đạp nước, "Cứu tôi, mau cứu tôi, Mạc Trọng Huy, cứu tôi!"
Mạc Trọng Huy vẫn lạnh lùng đứng bên cạnh hồ, nhìn cô bất lực kêu cứu.
Mãi đến khi thấy vẻ mặt cô càng lúc càng khó chịu, Mạc Trọng Huy mới nhảy xuống nước, chỉ hai ba sải tay đã bơi đến trước mặt cô, một tay tóm chặt lấy thắt lưng cô.
An Noãn ôm chặt lấy cổ hắn, rất sợ lỡ mình bỏ tay ra sẽ lại bị chìm xuống.
"Mạc Trọng Huy, anh thật tàn nhẫn, tôi chết thì có lợi gì cho anh hả?"
Mạc Trọng Huy cười lạnh, "Không phải em vẫn luôn ầm ĩ đòi chết đấy à? Sao thế, sao lần này lại không dám?"
An Noãn hung tợn nói, "Tôi chết rồi, anh lại sống tốt như vậy, tôi không cam lòng."
Mạc Trọng Huy bị chọc tức liền đứng ở trong nước hôn cô, hắn thật sự muốn hôn đến mức cô ngạt thở luôn.
An Noãn vẫn còn đang liều mình giãy giụa, nhưng hai tay lại vẫn ghì chặt không chịu buông ra.
"Anh chưa làm dưới nước bao giờ? Có muốn thử một lần không? Anh có thể cho em nếm thử cảm giác dục tiên dục tử."
Giọng nói quyến rũ của Mạc Trọng Huy vang lên bên tai cô, khiến An Noãn tức đến mức trắng bệch cả mặt.
"Khốn nạn, đưa tôi lên."
Mạc Trọng Huy thấy mặt cô tái nhợt liền đưa cô bơi vào bờ.
An Noãn bị uống không ít nước, vừa lên tới nơi liền nôn thốc nôn tháo ra, gần như nôn ra cả dịch mật.
Mạc Trọng Huy cởi cúc áo của cô. An Noãn liền dùng hết sức mình giáng một cái tát thật mạnh lên mặt hắn.
Mạc Trọng Huy hơi khựng lại, ngay sau đó liền hung hăng lột hết tất cả quần áo trên người cô đi.
"Mạc Trọng Huy, anh điên thật rồi sao? Bây giờ tôi rất khó chịu."
Mạc Trọng Huy nhíu mày, thờ ơ nói, "Đừng có nghĩ bậy, anh chỉ giúp em thay quần áo ướt ra thôi."
Hắn bế cô đến ngồi lên ghế nằm, lấy khăn tắm lau khô người cho cô, khoác lên người một chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, rồi bắt đầu lấy khăn giúp cô lau tóc.
Trong chốc lát An Noãn đã bình tĩnh lại, cảm giác khó chịu trong lòng cũng dịu xuống, cô vung một chân lên đạp lên người hắn.
Mạc Trọng Huy không hề đề phòng, bị đau đến mức quỳ rạp xuống đất.
An Noãn đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống, thẳng thắn nói, "Người nào làm người đó chịu, Thẩm Cầm Phong là bị tôi ép buộc, anh muốn tìm người tính sổ thì cứ tìm tôi, đừng có liên lụy những người vô tội."