"Bác sĩ Thẩm, không cần làm phiền anh, tôi có thể tự thay được."
"Đừng đừng đừng." Thẩm Cầm Phong vội cười xòa, "Cô An đừng giận, tôi nói đùa thôi, thay thuốc cho người phụ nữ của cậu Mạc là vinh hạnh, phúc khí cả đời của tôi."
An Noãn vẫn muốn từ chối, Thẩm Cầm Phong bỗng tiến đến trước mặt cô nói, "Cô An, hôm nay Thường Tử Phi đến bệnh viện tái khám, cô muốn biết tình trạng của anh ta không?"
An Noãn nhướng mày.
"Rất muốn biết phải không? Thế để tôi thay thuốc cho cô trước đã đi."
An Noãn ngoãn ngoãn ngồi xuống, để anh ta thay thuốc cho mình.
"Ok, xong rồi, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của cậu Mạc rồi."
Thẩm Cẩm Phong búng tay.
"Bác sĩ Thẩm, giờ anh có thể nói cho tôi biết rồi chứ?"
Thẩm Cầm Phong cười ra tiếng, lộ ra hàm răng trắng bóng, "Thật ra tôi lừa cô thôi, Thường Tử Phi mới kết hôn, sao có thời gian đến tái khám được, chắc ngày nào cũng bận động phòng ở nhà rồi. Này… cô An, cô đừng giận nha… tôi không phải cố ý lừa cô đâu…"
An Noãn mặc kệ anh ta, đi thẳng lên lầu, đóng sầm cửa lại.
Thẩm Cầm Phong oán trách với người giúp việc, "Cô ấy nóng tính như vậy, thường ngày mọi người giúp việc hạ cô ấy chắc mệt lắm nhỉ? Mỗi tháng cậu Mạc cho các người bao nhiêu tiền thế?"
"Cô An không nóng nảy gì đâu, con người cô ấy rất tốt."
"Chậc chậc, xem mọi người ai cũng nịnh hót kìa, cô ấy cũng đâu có nghe thấy, cậu Mạc của các người lại càng không nghe được."
Thẩm Cầm Phong mới ra khỏi biệt thự liền gọi cho Mạc Trọng Huy báo cáo tình hình, đương nhiên, anh ta chỉ nói kết quả đã thành công thay thuốc được chứ không hề nói mình đã dùng thủ đoạn gì.
Lúc này Mạc Trọng Huy đang ngồi ăn cơm với Đường Tĩnh Vi, sau khi nghe điện thoại của Thẩm Cầm Phong xong mới yên tâm được.
"Trọng Huy, trong thời gian Tư Kỳ sảy thai con chăm sóc con bé thế nào? Sao con bé lại gầy rộc đi thế kia hả?"
Lúc này Mạc Trọng Huy mới nghiêm túc nhìn Hà Tư Kỳ, hình như gầy đi không ít.
"Khoảng thời gian này nhân lúc mẹ còn ở Giang Thành, con tới đây với Tư Kỳ nhiều hơn đi. Gia đình chúng ta đã có lỗi với Tư Nghiên rồi, đừng phụ Tư Kỳ nữa."
Nói đến Hà Tư Nghiên, trong mắt Mạc trọng Huy vẫn còn chút buồn bã.
Hà Tư Kỳ nói, "Dì Đường, dì đường ép anh Trọng Huy, hiện tại cho dù chị cháu có còn sống, anh Trọng Huy cũng sẽ không thèm liếc mắt tới chị ấy nữa đâu ạ, giờ trong mắt anh ấy chỉ có mình An Noãn thôi."
"À, giờ lại còn có một cô gái như vậy nữa, Trọng Huy, con định khi nào dẫn mẹ đến gặp cô ta?"
Mạc Trọng Huy giận dữ nhìn Hà Tư Kỳ, lạnh nhạt nói, "Mẹ, chơi đùa thôi mà, đừng tưởng thật."
"Xem con nói kìa, đừng tưởng thật, vậy con sợ gì chứ, cứ để mẹ gặp là được rồi. Mẹ cũng muốn xem thử xem mắt nhìn người của con trai mẹ hiện giờ thế nào."
"Sức khỏe cô ấy không được tốt, đang tĩnh dưỡng ở nhà."
"Thế mẹ lại càng phải đi gặp nó."
Mạc Trọng Huy đứng phắt dậy, cảm thấy phiền nói, "Mẹ, khi nào mẹ về Bắc Kinh, con đưa mẹ về."
Đường Tĩnh Vi hừ lạnh, "Mẹ nói rồi, lần này mẹ tới ở lâu dài, con thế này là không hoan nghênh mẹ đấy hả?"
Mạc Trọng Huy không nói gì nữa, định bỏ đi.
Đường Tĩnh Vi đập đôi đũa lên bàn, giận dữ nói, "Hôm nay mẹ ở đây, con không được đi đâu hết."
Mạc Trọng Huy dừng chân lại rồi đi lên lầu.
Sau khi Mạc Trọng Huy lên lầu, Hà Tư Kỳ cố ý nói, "Dì Đường, dì đừng trách anh Trọng Huy, chỉ là anh ấy quá quan tâm An Noãn, chắc là sợ dì làm hại An Noãn."
Người làm mẹ nào cũng có chút khó chịu khi con trai mình điên cuồng thích một người phụ nữ khác như vậy, Đường Tĩnh Vi chau mày lại, lạnh nhạt nói, "Tư Kỳ, chắc cháu cũng có quen biết với An Noãn gì đó nhỉ? Hôm nào cháu dẫn dì đi gặp cô ta nhé."
"Cháu có biết cô ta, nhưng mà hiện giờ cô ta được anh Trọng Huy bảo vệ rất tốt, cháu cũng không biết cô ta đang ở đâu. Trợ lý Trương biết đấy ạ, chúng ta có thể bảo anh ta dẫn mình đi."
Hà Tư Kỳ nói chuyện với Đường Tĩnh Vi một lát, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ về Mạc Trọng Huy.
"Dì à, hôm nay dì ngồi máy bay chắc mệt lắm rồi, dì đi nghỉ sớm đi, sáng ngày mai cháu dẫn dì đi tham quan thành phố. Tuy Giang Thành không phồn thịnh như Bắc Kinh nhưng phát triển cũng tốt lắm, đều là công lao của anh Trọng Huy, các tòa trung tâm thương mại lớn này nọ trong thành phố đều dưới trướng Mạc Thị đấy ạ."
"Hừ, vậy sao? Con trai dì trở nên giỏi giang như thế từ khi nào vậy?"
Tuy là giọng điệu hơi châm biếm, nhưng trong mắt Đường Tĩnh Vi vẫn rất vui vẻ, có người nào không thích nghe người khác khen con trai mình đâu cơ chứ.
"Dì Đường, thật ra anh Trọng Huy luôn rất giỏi, trước đây là vì ông nội vẫn luôn muốn anh ấy gia nhập quân đội thôi ạ."
Đường Tĩnh Vi khẽ thở dài, bất lực nói, "Ông nội cống hiến cả đời cho quốc gia, hi vọng con cháu sau này cũng như ông ấy. Thôi, tạm thời đừng nói tới chuyện này, cháu mau lên xem Trọng Huy đi."
Hà Tư Kỳ đi lên lầu, Mạc Trọng Huy không có ở trong phòng. Cô ta gõ cửa phòng sách, bên trong không có tiếng. Nhưng cô biết hắn đang ở trong đó, vì đèn vẫn còn sáng.
"Anh Trọng Huy, em vào nhé."
Hà Tư kỳ đẩy nhẹ cửa vào, quả nhiên Mạc Trọng Huy đang ngẩn ngơ ngồi trên ghế.
"Đã muộn như vậy rồi, anh về phòng nghỉ ngơi đi."
Cô ta đi qua đó khoác tay hắn, nũng nịu nói.
Mạc Trọng Huy rụt tay lại, khẽ nói, "Em nghỉ ngơi trước đi, anh còn chút chuyện."
Hà Tư Kỳ nổi giận, to tiếng với hắn, "Anh thì có chuyện gì, hiếm lắm mới trở về mà không thể ở bên em sao? Thời gian em sảy thai nhập viện, anh có đến thăm em lần nào không? Em xuất viện ở nhà, anh có về lần nào không? Trong lòng anh thật sự không có sự tồn tại của em nữa sao? Anh có biết mất đi đứa con trong lòng em khó chịu đến thế nào không? Anh không những không cho em trả thù, mà còn suốt ngày ở bên cạnh An Noãn, cô ta chính là hung thủ hại chết con của chúng ta mà."
Mạc Trọng Huy đanh mặt lại, lạnh nhạt nói, "Em sảy thai không liên quan gì đến An Noãn cả!"
"Đến giờ anh vẫn còn bênh vực cho cô ta, thôi đi, không nói cái này nữa, về phòng nghỉ ngơi với em đi."
Thấy Mạc Trọng Huy không có động tĩnh gì, Hà Tư Kỳ liền lau nước mắt, nghẹn ngào nói, "Anh có biết từ lúc mất đi đứa con, em chưa từng có một đêm nào ngon giấc không? Đêm nào em cũng mơ thấy đứa con tội nghiệp của chúng ta, mỗi đêm tỉnh giấc, em rất hi vọng anh có thể ở bên cạnh em, nhưng xung quanh không một bóng người, em muốn có cảm giác an toàn mà cũng không có. Mạc Trọng Huy, anh cứ nhất định phải đối xử với em tàn nhẫn như vậy sao? Anh có thể đối xử công bằng với em một chút được không, dù sao em cũng là người bị hại mà."
Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, đứng dậy dìu cô ta vào phòng.
Hà Tư Kỳ về đến phòng liền ôm lấy Mạc Trọng Huy, chủ động hôn hắn.
Mạc Trọng Huy chau mày lại, khẽ đẩy cô ta ra, lạnh nhạt nói, "Sức khỏe của em còn chưa hồi phục, mau nghỉ ngơi đi."
"Không, sức khỏe của em đã đỡ nhiều rồi, có thể mà."