Chereads / Tình đắng / Chapter 112 - Chương 112: Xin lỗi em, anh hối hận rồi! (5)

Chapter 112 - Chương 112: Xin lỗi em, anh hối hận rồi! (5)

Cô ta lại nhào vào hắn một lần nữa, cô ta biết bây giờ là cơ hội duy nhất để bản thân mang thai, chỉ cần có thai với hắn mới có thể hoàn toàn đánh bại An Noãn.

Mạc Trọng Huy ra sức đẩy cô ta ra, có chút không vui nói, "Mau đi ngủ đi."

Hà Tư Kỳ biết hắn nổi giận rồi liền than thở trong lòng, có lẽ cô ta quá nóng vội rồi.

Cô ta ngoan ngoãn nằm xuống, Mạc Trọng Huy chỉ ngồi bên cạnh.

"Anh vẫn chưa đi nghỉ sao?" Cô ta nắm lấy tay hắn, như thể sợ hắn sẽ chạy mất vậy.

Mạc Trọng Huy nghiêm mặt, khẽ nói, "Chuyện của anh và An noãn, em đừng nói với mẹ anh."

Hà Tư Kỳ nổi giận, quát lên, "Tại sao không thể nói, anh sợ gì chứ? Sợ cô ta sẽ có kết cục giống chị của em sao?"

Ánh mắt Mạc Trọng Huy tối lại, nói từng câu từng chữ với giọng điệu mệnh lệnh, "Hà Tư Kỳ, tốt nhất em nên nhớ kĩ từng câu từng chữ mà hôm nay anh nói với em ở đây, tốt nhất em đừng để chuyện của anh và An Noãn truyền từ miệng em vào tai mẹ anh, nếu không đừng nói là em, là ai anh cũng sẽ không khách khí đâu."

Mạc Trọng Huy nói xong liền rời khỏi phòng.

Hà Tư Kỳ tóm chặt lấy ga giường, hắn đã bảo vệ An Noãn tới mức này rồi, bản thân còn bao nhiêu phần thắng nữa. Nhưng cho dù cô ta có đền mạng của mình thì cô ta cũng phải chết chung với An Noãn, báo thù cho đứa con trong bụng cô ta.

Mạc Trọng Huy ở trong phòng sách cả đêm, đêm nay hắn không ngủ, trong lòng đều là An Noãn, lo lắng vết thương ở chân cô, lo lắng không biết cô có ngủ ngon không. Cả đêm không về nhà, cô gái đó có nghĩ ngợi lung tung gì không. Nghĩ một hồi lại cảm thấy dư thừa, cô vốn không quan tâm đến hắn, có lẽ không về nhà lại vừa ý của cô.

Trời vừa sáng, hắn liền không chờ được nữa.

Lúc xuống lầu thì Đường Tĩnh Vi đã thức dậy rồi.

"Mẹ, sao mẹ dậy sớm thế?"

"Ngủ ở đây thấy không quen." Đường Tĩnh Vi vừa nói vừa đi qua giúp hắn chỉnh sửa cà vạt, "Mẹ làm đồ ăn sáng cho con rồi đây, con cũng lâu lắm không ăn cơm sáng mẹ nấu rồi nhỉ?"

"Mẹ, công ty con có chút chuyện, không kịp ăn sáng rồi, con đi trước đây."

Mạc Trọng Huy nói xong liền vội vàng rời khỏi nhà. Đường Tĩnh Vi nhìn theo bóng lưng vội vàng của hắn, mày nhăn lại. Mới sáng sớm đã đi lo chuyện công ty, hay là vội đi lo chuyện người phụ nữ kia đây?

Đường Tĩnh Vi chưa nghĩ ngợi được nhiều thì Hà Tư Kỳ đã khóc lóc đi xuống.

 "Sao vậy? Cháu làm sao thế? Tối hôm qua Trọng Huy ức hiếp cháu sao?"

Hà Tư Kỳ dụi mắt, tỏ ra tội nghiệp nói, "Bây giờ anh Trọng Huy không chịu ngủ chung giường với cháu, trong mắt anh ấy trong lòng anh ấy giờ chỉ có An Noãn, anh ấy còn giữ mình vì cô ta nữa."

Đường Tĩnh Vi nghe vậy gắt lên, "Con bé này, nói bậy bạ gì vậy, con gái con đứa không nên nói mấy câu này. Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa."

"Dì Đường, cháu không nói bậy, trong mắt anh Trọng Huy hiện giờ chỉ có An Noãn, chỉ đáng tiếc trong lòng An Noãn đã có người khác, cô ta sẽ không bao giờ thích anh Trọng Huy đâu."

Đường Tĩnh Vi nghe xong vẻ mặt liền trở nên nặng trĩu. Bà hiểu rõ nhất thằng con này của mình, ngoan cố hơn bất cứ ai, đã nhận định người nào rồi thì trừ phi bản thân nó từ bỏ, nếu không… Người như vậy, một khi đã thật sự yêu, chỉ sợ sẽ chịu tổn thương.

Mạc Trọng Huy vội vã trở về biệt thự, người giúp việc nói với hắn, cô An vẫn chưa tỉnh.

Mạc Trọng Huy gật đầu, từ từ đi lên lầu. Quả nhiên An Noãn vẫn còn đang ngủ, dáng vẻ lúc ngủ của cô khiến người khác thật thích.

Hắn ngồi ở bên cạnh cô rất lâu, xem thử vết thương trên chân của cô, đã dần lành lại rồi. Nếu như không có lần trên xe, chắc bây giờ đã khỏi hẳn. Mới nghĩ đến đây thôi hắn đã hối hận rồi, không kìm lòng được cúi người xuống hôn lên vết thương của cô, lúc này An Noãn bỗng tỉnh lại.

"Mạc Trọng Huy, anh làm cái gì thế hả?"

An Noãn nhăn mày ngồi dậy.

"Chân còn đau không?"

An Noãn nhếch miệng, ngồi dậy đi vào phòng tắm, mặc kệ hắn.

Sau khi rửa mặt xong, Mạc Trọng Huy vẫn đợi cô ở trong phòng, đồ ăn sáng cũng đã mang lên cho cô luôn rồi.

An Noãn ngồi xuống ăn một chút, Mạc Trọng Huy uống hết ly sữa và bát cháo mà cô ăn còn dư lại.

"Mạc Trọng Huy, anh có thể đừng biến thái như vậy có được không? Muốn uống sữa thì tự mình đi rót, ăn cháo thì tự múc đi, anh làm vậy là có ý gì?"

Mạc Trọng Huy thản nhiên nói, "Chúng ta mà còn phân chia gì nữa."

An Noãn nhăn mày, cầm cuốn sách đi ra sân thượng.

Sau khi Mạc Trọng Huy dọn dẹp xong cũng không rời khỏi mà lấy máy tính ngồi xuống đối diện cô.

Ánh sáng mặt trời ở sân thượng rất tốt, một người đọc sách, một người làm việc, bầu không khí trở nên rất ôn hòa.

Thật ra Mạc Trọng Huy làm gì có tâm trạng mà làm việc, cứ chốc chốc hắn lại nhìn cô một cái, dưới ánh sáng mặt trời, khuôn mặt của cô trông càng tinh tế hơn, đẹp như búp bê, càng nhìn lại càng thấy thích.

Hắn có chút bực bội đứng dậy, xuống lầu rót hai ly cà phê lên.

"Uống một chút đi, nghỉ một lát, đừng cứ nhìn vào sách như thế, không tốt cho mắt đâu."

An Noãn để sách xuống cầm lấy ly cà phê.

Mạc Trọng Huy cầm quyển sách cô đọc lên xem, nhíu mày: "Em thích thiết kế kiến trúc à? Có muốn quay lại đại học Giang Thành học nốt để lấy bằng không?"

An Noãn không thể không nói lời đề nghị này của hắn khiến cô rất rung động, nhưng mà cho dù có lấy được chứng nhận thì có ích gì, cô là người từng ngồi tù, con đường tìm việc sau này rất gian nan.

"Không cần đâu, đợi tôi lành rồi, tôi vẫn muốn đến quán cà phê làm việc."

Nghe vậy, Mạc Trọng Huy lại sầm mặt xuống.

"Anh mở quán cà phê cho em."

An Noãn lạnh lùng cười và nói, "Mạc Trọng Huy, chuyện của tôi không cần anh lo, tôi làm việc ở đó hi vọng anh đừng nhúng tay vào."

"Em chỉ muốn gặp Thường Tử Phi thôi chứ gì? Cho dù cậu ta đã kết hôn rồi, em cũng muốn đứng từ xa để nhìn cậu ta có đúng không? An Noãn, em thích Thường Tử Phi như vậy, cậu ta đã kết hôn rồi mà em vẫn còn chà đạp bản thân mình như thế."

"Đúng vậy, cho dù anh ấy có kết hôn, trái tim tôi vẫn hướng về anh ấy, như vậy thì đã sao?"

Mạc Trọng Huy hít thở sâu, bình tĩnh nói, "An Noãn, chúng ta đừng cãi nhau nữa, hãy cùng chung sống thật tốt được không? Như bây giờ vậy, anh làm đủ mọi cách đối xử tốt với em, thương em yêu em, cuộc sống như vậy không tốt sao?"

"Mạc Trọng Huy, anh thử nghĩ xem, ngày nào cũng sống chung với kẻ thù dưới một mái nhà, lúc nào cũng phải chịu sự lăng nhục của hắn, cảm giác này có dễ chịu không? Mỗi lần anh đụng vào tôi, tôi đều nghĩ đến người cha chết oan của mình. Mạc Trọng Huy, anh có thể tưởng tượng nổi cảm giác này không?"

Cuối cùng Mạc Trọng Huy tức giận rời khỏi phòng, cô luôn nhắc nhở hắn, là hắn đã hại chết ba của cô, giữa họ sẽ không có tương lai, giờ hắn có làm gì cũng đều thừa thãi hết.

***

Trương Húc bị Đường Tĩnh Vi gọi đến, yêu cầu của bà khiến cậu ta cảm thấy vô cùng khó xử.

"Bà Mạc, chuyện này tôi phải hỏi qua ý kiến của ngài Mạc trước, tôi không thể tự mình quyết định được."