Từ khi Thường Tử Phi xuất viện, dường như anh đã thay đổi toàn bộ, trở nên rất trầm lặng, cũng không bài xích Giang Thiến Nhu nữa, dù gì trong khoảng thời gian này là Giang Thiến Nhu cũng luôn chăm sóc cho anh.
An Noãn học hỏi trong quán cà phê nửa ngày, công việc của cô rất đơn giản, giúp người ta gọi đồ, bưng đồ lên rồi dọn dẹp.
Cô có thể nhìn thấy động tĩnh của tập đoàn Phi Vũ bất cứ lúc nào, thậm chí cô còn nhìn thấy tới lúc trưa Hoa Vũ đi ra khỏi tòa nhà. Chỉ có điều đến tận bây giờ vẫn chưa thấy được hình bóng quen thuộc ấy.
Mỗi khi đến giờ đi làm hoặc tan làm, ánh mắt của An Noãn luôn hướng về tòa nhà đối diện.
Nhưng không ngờ rằng, cô không đợi được Thường Tử Phi, mà Mạc Trọng Huy lại xuất hiện.
Mạc Trọng Huy rất bình tĩnh tìm một vị trí ngồi xuống, vẫy tay với An Noãn.
An Noãn không biết hắn muốn gì, bước đi không khỏi có phần do dự.
"Cho anh một ly cà phê đen, không thêm gì hết."
An Noãn cau mày, khẽ nói, "Mạc Trọng Huy, rốt cuộc anh định giở trò gì đây?"
Hắn nhướng mày đáp, "Sao hả, giờ đến cả ly cà phê cũng không bán cho anh sao?"
An Noãn cắn môi, đi gọi cà phê cho hắn.
Một lát sau, cô nhờ nhân viên phục vụ khác mang qua.
"An Noãn, cô có thấy người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ không, phong độ quá, chắc chắn anh ta là người thành đạt."
An Noãn nhếch môi, lạnh nhạt nói, "Tôi thấy cũng chẳng có gì! Giống mấy kẻ đạo đức giả ra vẻ trang nghiêm thôi."
"Không giống mà, tôi thấy rất đẹp trai, rất ngầu, là kiểu tôi thích đấy."
Cô bé đó chưa tốt nghiệp trung học thì đã ra ngoài làm thêm, độ tuổi mới đôi mươi, đúng là nhìn đời đẹp quá rồi.
"An Noãn, cô nói xem nếu tôi đi xin số anh ấy, liệu anh ấy có cho không nhỉ?"
An Noãn suy nghĩ một hồi, cười nói, "Chắc có, kẻ đạo đức giả như hắn nhất định sẽ thích thiếu nữ thuần thiết như cô."
Cô gái đó bị cô nói như vậy liền thẹn thùng, "Thôi vậy, tôi không cần nữa, nghe cô nói vậy chắc là người xấu rồi."
Năm giờ chiều là giờ tan ca của An Noãn.
Cô thay xong quần áo chuẩn bị đi về, lúc đi ra Mạc Trọng Huy đã đi rồi.
Cô cũng không nghĩ gì nhiều, đi đến bãi đậu xe gần đó lấy xe, Mạc Trọng Huy đã lái xe đến trước mặt cô. Nhìn hắn ngồi trên chiếc xe đua nhỏ màu đỏ, có nhìn sao cũng giống một kẻ biến thái.
"Lên xe!" Giọng điệu của hắn không tốt lắm.
An Noãn vốn không muốn tranh chấp với hắn ở đây nên ngoan ngoãn lên xe.
Quả nhiên Mạc Trọng lái xe với tốc độ của xe đua, khiến cho An Noãn sợ đến nỗi nắm chặt lấy dây an toàn.
"Mạc Trọng Huy, muốn chết thì tự mình đi chết đi, đừng kéo theo tôi làm gì."
An Noãn la lên một câu, tốc độ của Mạc Trọng Huy liền giảm xuống.
Chiếc xe an toàn về đến biệt thự.
Trương Húc lái chiếc xe Bentley đi theo ở phía sau, bị tốc độ của Mạc Trọng Huy cho hít bụi, may là khi cậu ta đến biệt thự thì chiếc xe đua màu đỏ đã dừng ở trước cửa.
Cậu ta đi vào trong nhà, thấy nhà cửa rất yên tĩnh, chỉ có người giúp việc đi qua đi lại trong phòng khách.
"Ngài Mạc đâu?" Cậu ta nhẹ nhàng hỏi.
Người giúp việc chỉ tay lên lầu, khẽ đáp, "Ngài Mạc trở về nhà thì liền vào phòng tập gym, còn cô An thì lên lầu rồi, hình như vẻ mặt của ngài Mạc không tốt lắm, anh có chuyện gì thì mai nói đi, hôm nay tốt nhất đừng làm phiền ngài ấy."
Trương Húc sao lại không biết chứ, cái cô An không có não này, vì muốn gặp Thường Tử Phi, lại chạy đến quán cà phê đối diện tập đoàn Phi Vũ để làm việc, ngài Mạc không nổi giận mới lạ. Như vậy hôn lễ giữa nhà họ Giang và họ Thường chắc sẽ phải cử hành sớm hơn rồi.
***
Sau khi về nhà An Noãn đi thẳng lên lầu, kỳ lạ ở chỗ, Mạc Trọng Huy không hề làm phiền cô.
Thời gian yên tĩnh chưa qua được bao lâu thì có người đến gõ cửa. An Noãn đi ra mở cửa thì phát hiện người bên ngoài là Trương Húc.
"Cô An, ăn cơm thôi, mời cô xuống lầu."
"Ngài Mạc của anh đâu?"
Trương Húc ho vài tiếng, khẽ đáp, "Ngài Mạc đang ở phòng tập gym, bảo chúng ta ăn trước đi."
Nghe thấy cậu ta nói vậy, An Noãn mới chịu xuống lầu. Hiện giờ cô chỉ cố gắng hết sức để tránh mặt Mạc Trọng Huy, nếu không con cầm thú này nổi điên lên, chịu trận là cơ thể cô, trận giày vò đêm qua khiến giờ cô vẫn còn thấy đau nhức khắp người đây này.
An Noãn ăn được một nửa thì Mạc Trọng Huy liền đi qua, cởi trần, khắp người đều là mồ hôi.
Hắn ngồi sát xuống cạnh An Noãn, cánh tay đương nhiên là để trên ghế của cô.
"Ngài Mạc, để tôi lấy cơm cho ngài."
Người giúp việc vội vàng nói.
"Không cần, tôi không đói." Giọng nói của hắn lạnh lùng, còn có chút không vui.
An Noãn nghe mà lạnh hết cả người.
Tuy Trương Húc biết hiện giờ không thích hợp nói chuyện, nhưng vẫn không nhịn được phải lên tiếng, "Ngài Mạc, ngài ăn nhiều một chút đi, vừa rồi ngài vận động như thế tiêu hao năng lượng lắm."
Mạc Trọng Huy liếc mắt nhìn qua, khiến cho Trương Húc không dám ho he thêm câu nào nữa.
An Noãn ngồi bên cạnh Mạc Trọng Huy, không được tự nhiên, cô đẩy bát cơm qua một bên, nói khẽ, "Tôi ăn no rồi, hai người từ từ ăn đi."
Người giúp việc liền bưng canh gà đến trước mặt cô, "Cô An, canh gà này là làm cho cô đấy, ăn vào rất tốt cho sức khỏe."
An Noãn không từ chối ý tốt của cô ấy, uống từng ngụm từng ngụm.
Đúng lúc này, Mạc Trọng Huy đột nhiên cầm lấy đôi đũa của cô, ăn nốt chỗ cơm mà cô ăn còn thừa lại.
Ai cũng đều ngơ ngác, ngạc nhiên nhất là Trương Húc. Thường ngày ngài Mạc là người rất ưa sạch sẽ, cốc của hắn chỉ cần có người động vào thôi hắn sẽ không uống nữa. Quần áo mà có người chạm phải hắn cũng sẽ ném đi ngay.
An Noãn cảm thấy người đàn ông bên cạnh này biến thái quá rồi, cô vội vàng uống hết bát canh gà rồi chạy lên lầu.
Mạc Trọng Huy ăn hết bát cơm của An Noãn rồi bỏ đôi đũa xuống.
Người giúp việc cẩn thận hỏi. "Ngài Mạc, muốn thêm cơm nữa không?"
"Không cần."
"Vậy ngài cũng uống canh gà nhé, bổ sung năng lượng."
"Không cần."
An Noãn tưởng Mạc Trọng Huy sẽ tính sổ với cô, nhưng điều kỳ lạ là Mạc Trọng Huy không lên tìm cô. Thậm chí trước mặt cô cũng không nhắc đến chuyện cô đi làm. Suốt một tuần qua, hắn cũng không xông vào phòng của cô, còn không đụng vào cô nữa.
Hàng ngày An Noãn đều thức dậy sớm đến quán cà phê làm việc, tối đúng giờ về nhà, ngày tháng trải qua cũng dần trở nên có quy luật nhất định.
Những tháng ngày không bị Mạc Trọng Huy làm phiền khiến cô có cảm giác thoải mái không sao tả nổi. Chỉ có điều người cô muốn gặp thì đến giờ vẫn chưa xuất hiện.
Cuối cùng vào một buổi sáng mưa rơi, An Noãn cũng đợi được. Có lẽ vì Thường Tử Phi đang trong giai đoạn phục hồi cho nên không thể lái xe được, tài xế đưa anh đến tận cửa tập đoàn Phi Vũ. Thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước tầm mắt, An Noãn thật sự rất muốn khóc. Cô muốn tiến tới hỏi về tình hình sức khỏe của anh biết bao, nhưng cô lại không có dũng khí để qua đó. Trong mắt Thường Tử Phi, chắc cô là kẻ bẩn thỉu lắm.
Cô gái làm việc chung với cô – Tô Tử chú ý thấy ánh mắt của cô, cười nói: "Tôi còn nghĩ không hiểu sao cô lại lái xe thể thao đến quán cà phê làm thêm, hóa ra là đến vì anh ta. Cô ngốc quá, sao không đi ứng tuyển vào tập đoàn Phi Vũ mà làm, cô ở đây thì có thể nhìn thấy anh ta được mấy lần chứ?"