An Noãn nhìn sang chỗ khác, giải thích, "Tôi không biết cô đang nói gì cả."
"Đừng giả vờ nữa, vừa nãy tôi thấy hết rồi, vẻ mặt lúc cô nhìn Thường tổng như sắp khóc đến nơi. Để tôi tiết lộ cho cô một bí mật nhé, Thường tổng thích uống cà phê chỗ chúng tôi lắm, nhưng mà lần nào cũng bảo thư ký của anh ta đến mua, cho nên, cô không có hi vọng rồi."
An Noãn đang làm dở lại có chút luống cuống, nhàn nhạt nói, "Cô thật sự hiểu lầm rồi, tôi không có ý gì với anh ấy hết."
"Vậy cô nói tôi biết, tại sao cô lại lái xe thể thao đến đây làm việc chứ? Chắc cô không thiếu tiền đâu nhỉ, đừng nói với tôi là cô đến để giết thời gian nha."
An Noãn không giải thích được, Tô Tử búng tay cười nói, "Không có gì để nói nữa phải không, cô thừa nhận đi, cô đến làm là vì Thường tổng đúng không? Nhưng mà, điều không may là gần đây tôi nghe nói Thường tổng sắp kết hôn rồi, cô dâu là Giang Thiến Nhu, là cô cháu gái mà Giang lão yêu thương nhất, nói thẳng ra, cô không có hi vọng gì đâu."
Ánh mắt An Noãn thoáng trở nên ảm đạm, khẽ hỏi, "Cô nghe ai nói vậy?"
"Tôi có người bạn làm việc ở tập đoàn Phi Vũ, cô ấy nói cho tôi biết đó, nói chung đây không phải là lời đồn, là sự thật, nhân viên của Phi Vũ đều nhận được thiệp mời cả rồi, lần này chắc phải tổ chức long trọng lắm đây. Cô đừng đau lòng, thật ra ông chủ khác của Phi Vũ là Hoa tổng cũng tốt lắm, anh ta vui tính hơn Thường tổng, cô thử cân nhắc đến anh ta xem."
Cả ngày trời An Noãn cứ như người mất hồn, thậm chí còn đánh đổ cà phê của khách mấy lần. Tô Tử tuy nhỏ hơn cô, nhưng mà lại rất chăm sóc cô, có lòng tốt nói, "Cô tan ca trước đi, ở đây cứ giao cho tôi."
Tâm trạng của cô thật sự không được tốt lắm, lúc thay quần áo xong chuẩn bị rời đi, đột nhiên có hai hình bóng quen thuộc xuất hiện trước mặt cô.
Giang Thiến Nhu và Thưởng Tử Hinh đang xách túi lớn túi bé đi vào quán cà phê.
Nhìn thấy An Noãn, hai người đều ngẩn người ra, Thường Tử Hinh phản ứng rất mạnh, la to, "An Noãn, sao cô lại ở đây? Chậc chậc, cô đúng là cái loại phụ nữ không biết yên phận, anh tôi và Thiến Nhu cũng sắp kết hôn rồi, cô còn chạy tới đây dụ dỗ anh tôi, rốt cuộc cô có ý đồ gì hả?"
Khách trong quán không nhiều, nhưng đều nhìn về phía An Noãn.
Giang Thiến Nhu vỗ nhẹ vào vai của Thường Tử Hinh, dịu dàng nói, "Tử Hinh đừng như vậy, người ta cười cho."
Giang Thiến Nhu nói xong rồi quay lại phía An Noãn, khách sáo nói, "Cô An, có thời gian ngồi xuống nói vài câu không?"
An Noãn rất muốn rời khỏi đây, mặt mũi không cảm xúc nói, "Xin lỗi, tôi đã tan ca rồi, không có thời gian."
"An Noãn, xin cô dừng bước, tôi có cái này muốn đưa cô."
Thường Tử Hinh ngang ngược kéo An Noãn ngồi xuống, không lịch sự nói, "Thiến Nhu có đồ muốn đưa cho cô, đó là nể mặt cô, đừng có đánh mất luôn thể diện của mình."
Giang Thiến Nhu và Thường Tử Hinh ngồi đối diện An Noãn, Giang Thiến Nhu lấy một chiếc thiệp màu đỏ trong túi ra, đưa đến trước mặt An Noãn, "Tôi và Tử Phi tổ chức hôn lễ vào 18 giờ 18 phút chủ nhật tuần sau tại nhà hàng lớn Giang Thành, hi vọng cô nể mặt đến tham dự, nếu như ngài Mạc có thể đi cùng, chúng tôi rất lấy làm vinh hạnh."
An Noãn nhìn chằm chằm vào chiếc thiệp mời màu đỏ, cánh tay đang run cầm cập ở dưới bàn.
"An Noãn, anh tôi và Thiến Nhu cuối cùng cũng được ở cạnh bên nhau, cũng đến lúc cô nên giấu đi phần tình cảm kia trong lòng mình rồi. Lần này, anh tôi phải trải qua sống chết, cuối cùng mới phát hiện, trong lúc anh ấy trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc thì người không rời bỏ anh ấy là Thiến Nhu. Anh ấy cũng nhìn thấu lòng mình rồi, thì ra người trong lòng anh yêu nhất là Thiến Nhu. Lần này nhà họ Thường và nhà họ Giang chuẩn bị tổ chức hôn lễ lớn, dù gì hai gia đình cũng là người có tiếng tăm ở Giang Thành, cả Bí thư Lương cũng đến chứng hôn cho hai người họ. À, đúng rồi, cô biết không? Tôi đã trở thành trợ lý của Bí thư rồi, Bí thư Lương xem trọng tôi lắm, ông ấy nói tôi có phong thái giống ba tôi năm xưa, con đường phía trước rất xán lạn."
Hai tay An Noãn siết chặt lại, cô cứ cúi đầu suốt, nhìn đầu móng tay của mình đang trắng bệch.
Thường Tử Hinh kiêu ngạo nói xong, Giang Thiến Nhu tiếp tục nói, "An Noãn, thật sự rất xin lỗi, thiệp mời cứ để trong túi của tôi suốt, vốn muốn đưa cho cô cùng Tử Phi, nhưng mà dạo gần đây chúng tôi bận quá, anh ấy bận trang trí hôn lễ, tôi bận đi mua vật dụng cho hôn lễ, không ngờ hôm nay lại trùng hợp gặp cô ở đây, tôi đưa thiệp mời cho cô ở đây, cô không chê tôi bất lịch sự chứ?"
An Noãn không nói gì cả, thiệp mời cũng không lấy, đứng dậy định rời khỏi đó.
Thường Tử Hinh lại la lên, "An Noãn, thái độ này của cô là sao hả? Đưa cô thiệp mời là xem trọng cô, cô có biết chỉ có khách mời có tiếng trong xã hội thượng lưu mới có thể đến tham gia buổi hôn lễ này không hả? Nể tình cô có chút quen biết với Thường gia chúng tôi nên mới mời cô đi, cô tưởng mình là ai chứ?"
An Noãn dừng chân lại, lạnh lùng nói, "Ý tốt của hai người tôi nhận, nhưng mà hôn lễ của hai người tôi không rảnh tham gia."
An Noãn nói xong liền chạy ra khỏi quán cà phê.
Bên ngoài mưa ngày càng lớn, cô như đứa trẻ bị lạc đường, chạy vô định trong cơn mưa to bão táp, không biết nhà ở đâu, không biết hướng đằng trước sẽ đi về đâu. Thường Tử Phi đã tìm được người chung sống với anh, Thường Tử Phi hạnh phúc rồi, nhưng mà tại sao tim cô lại đau đớn, khổ sở như vậy chứ!
An Noãn mải chạy nên bị xe đâm phải, người đâm phải cô hét lên, "Cô bị mù rồi hả? Mưa to vậy chạy gì mà chạy, đâm chết cô thì cô tự đi mà chịu, tôi không có tiền cho cô đâu!"
Gã đâm phải cô phóng xe mất dạng, bị người đi trên đường có lòng tốt trách cứ một hồi rồi đỡ cô dậy, "Cô à, chân cô bị chảy máu rồi, đến bệnh viện kiểm tra đi."
An Noãn đẩy hết tất cả mọi người ra, khập khiễng tiến về phía trước.
Cả thế giới này đều xem cô như trò cười. Người thương yêu cô đều lần lượt rời khỏi thế giới của cô, còn cô hàng ngày đều phải ngủ bên cạnh kẻ thù của mình, hầu hạ hắn.
Nước mắt hòa quyện vào trong nước mưa, ánh mắt trở nên mê man vô định, cô cứng đầu tiến về trước, rất hi vọng cứ đi như vậy thì phía trước sẽ là thiên đường.
***
Lúc Mạc Trọng Huy nhận được tin liền lái xe tìm khắp nơi, Trương Húc cũng luôn an ủi bên tai hắn, "Ngài Mạc, cô An rất kiên cường, cô ấy sẽ không sao đâu, chắc là cô chỉ muốn yên tĩnh một lát thôi."
Hắn cũng muốn nghĩ vậy để thuyết phục bản thân, nhưng trong lòng lại thấy rất bất an.
Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy cô đang đi khập khiễng bên đường, bộ dạng nhếch nhác, quần jean màu xanh bị máu màu đỏ nhuộm thẫm.
Xe chưa dừng lại hẳn, Mạc Trọng Huy đã lao xuống khỏi xe, mạnh mẽ kéo cô vào lòng mình rồi bế ngang cô lên.
Cơ thể của An Noãn dường như cũng đã đến cực hạn, cô yếu ớt ngả vào lòng hắn.
Trên đường trở về biệt thự, hắn ôm chặt cô trong lòng, dù cho lồng ngực của hắn có ấm áp đến cỡ nào thì cơ thể của cô vẫn lạnh đến mức đáng sợ.
Thẩm Cầm Phong nhận được thông báo liền vội vàng đến biệt thự của Mạc Trọng Huy, bọn họ gần như đến cùng lúc.
"Cậu Mạc, cậu lên lầu thay quần áo sạch cho cô ấy trước đi, thay đồ xong tôi sẽ kiểm tra cho cô ấy sau."
Mạc Trọng Huy bế cô lên lầu, cởi quần áo cô ra, hắn mới nhìn thấy vết thương trên chân cô, thậm chí máu vẫn còng đang chảy.
Tim hắn như bị cả tảng đá đập mạnh vào, hắn hi vọng có thể chịu đựng những nỗi đau này thay cô biết bao.