Ngày hôm sau, lúc Vinh Tuệ Khanh ngủ dậy vẫn còn thấy hơi mơ màng.
Tiểu Hoa từ sớm không biết đã chuồn đi đâu mất rồi.
Vinh Tuệ Khanh lơ mơ ăn sáng, rồi từ biệt đại nương mập sau đó về phòng thu dọn đồ đạc.
Tiểu Hoa xuyên tường vào, lén lén lút lút nhét một cái bọc vải vào trong tay nải của Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh ho một tiếng, giơ hai ngón tay ra nhón cái túi vải bọc đồ của Tiểu Hoa lên, hỏi: "Cái gì đây?"
Tiểu Hoa ngượng nghịu hồi lâu, mới lắp ba lắp bắp nói: "… Là một ít bảo bối mà bình thường ta hay thu thập."
Vinh Tuệ Khanh nhíu nhíu mày, nhẹ mở chiếc bọc vải của Tiểu Hoa ra.
Bên trong có một cái nhân hạt thông bị gặm mất một nửa, một cái bánh nướng, còn có một cái vỏ dừa cỡ nhỏ khép lại dùng để đựng nước.
Vinh Tuệ Khanh ngẩn người, không chú ý hỏi Tiểu Hoa: "Buổi sáng mi vẫn chưa ăn no hả?"