Ngụy Nam Tâm là đệ tử tục gia của Hoàng Vận Tự - một trong ba đại môn phái ở nước Đại Sở. Sư phụ của ông ta vốn là phương trượng đại nhân của Hoàng Vận Tự. Tuy nhiên thứ bậc trong giới tu chân không phân theo thứ tự nhập môn trước sau, mà phân theo tu vi cao thấp.
Lúc Ngụy Nam Tâm mới nhập môn, chẳng qua chỉ là đệ tử ở cấp Luyện Khí, bây giờ đã là đại trưởng lão cấp Kim Đan, cùng hàng với sư phụ trước đây của ông ta - phương trượng của Hoàng Vận Tự.
Mặc dù ông ta đã Kết Đan nhưng suy cho cùng tuổi tác còn trẻ, bây giờ vẫn còn nhiều mặt chưa bằng phương trượng. Hơn nữa phương trượng là sư phụ nhập môn của ông ta, ông ta đối với phương trượng luôn một mực tôn kính.
Hai tháng trước, ông ta dẫn theo vợ mới cưới vương phi Quản Phượng Nữ trở về kinh thành. Chuyện đầu tiên chính là đến bái kiến phương trượng ở Hoàng Vận Tự, thỉnh giáo về vấn đề kính Lưu Quang.
Hình ảnh Vinh Tuệ Khanh xuất hiện trong kính Lưu Quang lúc ẩn lúc hiện, sau đó ngày càng mơ hồ.
Đợi đến khi ông ta lấy kính Lưu Quang đưa cho phương trượng xem thì hình ảnh Vinh Tuệ Khanh trong kính Lưu Quang gần như đã biến mất hoàn toàn.
Phương trượng không rõ tình hình lúc trước, sau khi nghe Ngụy Nam Tâm miêu tả lại thì phân tích: "Ta chưa từng thấy hiện tượng này bao giờ. Có lẽ cô bé đang gặp phải kiếp nạn sinh tử, nên hình ảnh mơ hồ?"
Ngụy Nam Tâm không thực sự vừa lòng với đáp án này, nhưng cũng không tìm được cách giải thích khác, chỉ đành tạm thời bỏ qua, quay về Vương phủ của mình, ở kinh thành dẫn Quản Phương Nữ tiêu dao khắp nơi.
Hoàng hậu của nước Đại Sở nghe tin Ngụy Nam Tâm dẫn một vương phi mới về, nhất thời tò mò, truyền lệnh triệu Quản Phượng Nữ yết kiến.
Vốn dĩ Ngụy Nam Tâm muốn che giấu Quản Phượng Nữ, không muốn người bên ngoài nhìn thấy.
Sau đó ông ta phát hiện suy nghĩ này không thực tế. Nếu đã ở cõi hồng trần thế tục này thì sẽ không thể nào ngăn cách tuyệt đối với thế giới được. Huống hồ, ông ta đã nghiêm túc xin ban cho Quản Phượng Nữ một danh phận, thì cũng không thể nào đem Quản Phượng Nữ giấu đi.
Vì vậy Ngụy Nam Tâm thay đổi chủ ý, không những không che giấu Quản Phượng Nữ, mà còn muốn hiên ngang dẫn bà đi tham dự các yến tiệc của hoàng thân quốc thích, tự mình dẫn bà vào cung, khiến cho phi tần hậu cung nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt thế của Quản Phượng Nữ. Đến cả hoàng đế nước Đại Sở cũng có thể thấy bà một lần.
Hoàng đế nước Đại Sở không phải là người háo sắc, vốn đã có chút kiêng kị với Ngụy Nam Tâm, nhưng giờ thấy ông ta rơi vào sắc đẹp, còn dẫn theo một mỹ nhân tuyệt sắc nên đã giảm đi cảnh giác với ông ta. Hoàng đế nhất thời cao hứng, lại muốn ban thưởng cho Ngụy Nam Tâm thêm ba mỹ nữ.
Lúc Quản Phượng Nữ chưa xuất hiện, mọi người đều tán thưởng ba mỹ nữ này là "Tuyệt thế mỹ nhân".
Chỉ là sau khi nhìn thấy vẻ đẹp tuyệt trần của Quản Phượng Nữ, liền thấy ngại ngùng khi xưng tụng ba mỹ nữ kia là "tuyệt thế mỹ nhân", chỉ xưng họ là "mỹ nhân".
Đương nhiên Ngụy Nam Tâm kiên quyết không cần. Thậm chí không màng kháng chỉ, cũng không nạp thêm ai khác vào vương phủ.
Mặc dù kháng chỉ là tội lớn, nhưng hoàng đế có tấm lòng nhân đức, không hề trách tội. Quân thần nước Đại Sở thấy hoàng đế luôn khoan dung với Ngụy Nam Tâm, đều dồn dập buộc tội Ngụy Nam Tâm thấy sủng mà kiêu, muốn hoàng đế trừng phạt Ngụy Nam Tâm.
Hoàng đế không ngừng bị thúc ép, sau đó Ngụy Nam Tâm tự mình xin tội. Ông ta đem quyền hạn chỉ huy sứ binh mã đang nắm trong tay nộp lại, hoàn toàn trở thành một vương gia nhàn hạ.
Trong lòng hoàng đế tất nhiên rất vui mừng, thưởng cho Ngụy Nam Tâm vô số vàng bạc châu báu, thậm chí ban cho sư môn Hoàng Vận Tự của Ngụy Nam Tâm mạch Linh Khoáng duy nhất của nước Đại Sở. Hoàng Vận Tự một bước trở nên nổi trội nhất trong ba đại môn phái nước Đại Sở, hơn nữa tình quân thần giữa hoàng đế và Ngụy Nam Tâm cũng truyền lại thành một giai thoại.
Ngụy Nam Tâm hiểu rõ phiền muộn, lo lắng trong lòng hoàng đế, hơn nữa bản thân ông ta cũng chán ghét quyền thế tầm thường này. Ông ta liền càng làm mưa làm gió ở kinh thành, vui chơi thỏa thích.
Sau đó biến cố của sơn trang Đóa Linh truyền đến tai Long Hổ Môn. Đại trưởng lão của Long Hổ Môn - lão tổ Đóa gia nổi giận, gửi mật hàm cho Vạn Càn Quán và Hoàng Vận Tự. Nói rằng ba đại môn phái đồng lòng cùng chí hướng, muốn bọn họ cùng nhau ra mặt, tra rõ sự việc sơn trang Đóa Linh bị diệt vong.
Ba đại môn phái vừa tới, tra ra ở sơn trang Đóa Linh có hơi thở của nhân sĩ Ma giới thường lui tới.
Như vậy, sự việc so với chuyện sơn trang Đóa Linh bị diệt càng nghiêm trọng hơn nhiều.
Lão tổ Đóa gia trở về sơn trang Đóa Linh, phát hiện không chỉ có hơi thở của tàn dư Ma giới, hơn nữa đóa Bích Ngọc Liên Hoa cũng biến mất. Biết chuyện này đã lớn lắm rồi, bà ta đành không đề cập đến chuyện của Bích Ngọc Liên Hoa, tránh cho người khác phát hiện bí mật của sơn trang Đóa Linh.
Hơn nữa lão tổ Đóa gia biết Bích Ngọc Liên Hoa của nhà mình không phải là pháp bảo bình thường, nói không chừng là linh bảo rất cao cấp. Chỉ là nhiều năm qua, công dụng duy nhất của Bích Ngọc Liên Hoa chính là che đi linh khí, dối trời qua biển, không có thêm công dụng gì khác.
Việc Ma giới xâm nhập Nhân giới lần trước đã là chuyện của hơn ngàn năm trước.
Chỉ là một yêu nữ Ma giới, đã khiến cho Đông Đại Lục trời long đất lở, tốn mấy ngàn năm thời gian mới có thể hồi phục nguyên khí.
Lần này lại chạy vào thêm một người, Đông Đại Lục bọn họ lại phải dấy lên một cuộc chiến tranh.
May mà bởi vì ba đại môn phái trấn thủ kết giới phía Tây giữa Ma giới và Nhân giới, trong tay còn có bảo vật bí mật do tiên nhân truyền lại. Dùng bảo vật do thám, chỉ có một yêu nhân Ma giới ở Nhân giới, hơn nữa hơi thở mỏng manh, dường như còn nhỏ tuổi, mạch mệnh lúc ẩn lúc hiện, không hề ổn định.
Yêu nhân Ma giới còn nhỏ tuổi đối với tu sĩ Đông Đại Lục mà nói thật sự hiếm gặp. Bọn chúng tuổi còn nhỏ, sức công phá chưa lớn, tu sĩ Trúc Cơ bình thường đều có thể đối phó bọn chúng. Hơn nữa bọn chúng đa số căn cơ tốt, nhập ma chưa sâu. Nếu dùng để luyện đan chế thuốc, có thể luyện đến Đại Hoàn đan lợi hại nhất. Đối với người phàm có thể làm xương trắng mọc ra thịt, làm người chết sống lại, đối với tu sĩ có thể giúp bọn họ phá vỡ chướng ngại, tiến đến tầng tiếp theo. Quan trọng nhất là, ăn Đại Hoàn đan được luyện từ yêu nhân Ma giới, lúc tu sĩ thăng cấp có thể tránh khỏi sự công kích của tâm ma.
Bởi vì tâm ma cũng là ma, cùng nguồn gốc với yêu nhân Ma giới, sẽ không công kích đồng loại của mình. Tâm ma là yêu vật duy nhất không bị hạn chế bởi kết giới của Ma giới và Nhân giới, song bọn chúng chỉ sinh ra dựa vào tu sĩ Nhân giới, nhất niệm thành ma, nhất niệm tiêu tan. Truyền thuyết kể rằng tâm ma chịu sự nguyền rủa của thần sáng thế, vĩnh viễn không có hình dạng, không thể một mình đứng dưới ánh mặt trời. Trừ bỏ nơi sâu thẳm trong tâm hồn con người, trên đất đai nhân gian ma đạo đều không có chỗ cho chúng dung thân.
Bởi vì nguyên nhân này, trưởng lão ba đại môn phái vô cùng mừng rỡ. Bọn họ lập tức thành lập hiệp nghị, cùng nhau truy bắt yêu nhân Ma giới, sau đó luyện thành Đại Hoàn đan cho mọi người cùng hưởng.
Một yêu nhân Ma giới, cho dù tuổi còn nhỏ cũng đủ để luyện vài lô Đại Hoàn đan, đủ cho mọi người phân chia.
Ngụy Nam Tâm nghe tin trong lòng cũng nôn nao, chủ động xin là thủ lĩnh cho hành động truy bắt lần này của ba đại môn phái. Ông ta dẫn theo đệ tử ba đại môn phái đến đóng đô ở thành Vĩnh Chương.
Hoàng đế nước Đại Sở nghe đến tin này, đồng ý thỉnh cầu của ông ta, cho phép ông ta rời khỏi kinh thành.
Không lén lút như lần trước, lần này Ngụy Nam Tâm quang minh chính đại đến thành Vĩnh Chương.
Lúc đến nơi, bọn họ bao trọn quán trọ Vinh Thăng – quán trọ tốt nhất ở thành Vĩnh Chương, chỉ để đệ tử ba đại môn phái ở lại.
Ngồi ở đại sảnh quán trọ Vinh Thăng, Ngụy Nam Tâm nghe xong báo cáo của đệ tử kia, ánh mắt chợt lóe lên: "Cho bọn họ đi vào, để bổn vương nhìn thử xem."
Tên đệ tử kia nhanh chóng ra ngoài đưa Đại Ngưu và Bách Hủy vào.
Vừa nhìn thấy Ngụy Nam Tâm, Đại Ngưu liền sửng sốt. Ngày đó trên núi Lạc Thần, hắn có gặp Ngụy Nam Tâm một lần, nhưng toàn bộ tâm trí Ngụy Nam Tâm lúc đó đều đặt trên người Quản Phượng Nữ, không hề chú ý tên thiếu niên sơn thôn.
Bách Hủy vén áo hành lễ, đang muốn thi triển mị thuật với Ngụy Nam Tâm, thì bỗng trên người Ngụy Nam Tâm từ từ phóng ra một cỗ áp khí mạnh mẽ cấp Kim Đan.
Bách Hủy bị ép đến độ thở không nổi, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Ngụy Nam Tâm.
Đại Ngưu cũng theo đó quỳ xuống, vội vàng nói: "Đại nhân bớt giận. Chúng con có tin tức của tàn dư Ma giới, đặc biệt bẩm báo đến ngài ạ." Trên trán hắn toát đầy mồ hôi, giọng điệu nói chuyện nơm nớp lo sợ.
Ngụy Nam Tâm yên lặng nhìn hai kẻ đang quỳ bên dưới, lạnh nhạt nói: "Người đến là ai? Đến từ đâu? Hãy xưng tên ra."
Trước mặt tu sĩ cấp Kim Đan, Đại Ngưu và Bách Hủy không dám kênh kiệu, vội vàng cúi đầu báo rõ danh tính và quê quán của mình.
Vốn Đại Ngưu không muốn nói "Dốc Lạc Thần" nhưng hắn xưa nay khờ khạo, bị người khác thúc ép liền buột miệng nói "Dốc Lạc Thần".
Con ngươi Ngụy Nam Tâm lập tức co rút lại, ánh mắt nhìn Đại Ngưu: "Ngươi là người của Dốc Lạc Thần?"
Đại Ngưu không dám ngẩng đầu, cúi đầu quỳ trên mặt đất nói: "Bẩm đại nhân, hai tháng trước Dốc Lạc Thần chúng con gặp thiên tai, đang yên lành, phía sau núi Lạc Thần đột nhiên bị sập, biến thành hai ngọn núi. Trong thôn chúng con bị hỏa hoạn, đều cháy rụi..." Hắn tuyệt đối không hề đề cập đến việc tiêu diệt Dốc Lạc Thần của Ngụy Nam Tâm.
Ngụy Nam Tâm không dễ dàng buông tha cho hắn, "À" một tiếng, lại hỏi: "Vậy ngươi làm sao chạy thoát được vậy?"
Đại Ngưu thở phào nhẹ nhõm, vội nói: "Lúc đó con không ở trong thôn, đến thăm người thân ở Vĩnh Chương, mới có thể tránh được một kiếp. Khi con quay về, phát hiện khắp nơi đều bị cháy rụi, người nhà con đều chết trong đám cháy, đành phải rời Dốc Lạc Thần, đến sống ở thành Vĩnh Chương."
Ngụy Nam Tâm khẽ gật đầu. Ông ta không nghĩ Đại Ngưu có thể tránh được thuộc hạ của ông ta. Hơn nữa hôm đó, trước khi ông ta vào Dốc Lạc Thần đã điều tra kĩ, nơi đó không ai có linh căn. Nhưng Đại Ngưu này đã Luyện Khí tầng hai, chứng tỏ nó có linh căn, cũng chứng minh lúc đó hắn không có trong thôn. Nếu hắn nói dối, lúc ở trong thôn, Ngụy Nam Tâm nhất định phát hiện ra hắn.
Lại nói, sau khi Dốc Lạc Thần bị tàn phá, chuyện được quan địa phương báo lên, hoàng đế nước Đại Sở nổi giận, cũng phái người lại đây điều tra. Nếu có Đại Ngưu này làm nhân chứng, chuyện của hắn cũng dễ che giấu. Tin tức khi đó hắn ở thành Vĩnh Chương tuyệt đối không thể để lộ ra.
Bách Hủy nghe Đại Ngưu nói xong, không hề lên tiếng. Cô ta biết Đại Ngưu phúc lớn mạng lớn, nhất định có thể qua được kiếp nạn này. Hơn nữa kiếp trước Ngụy Nam Tâm này là người coi trọng Đại Ngưu, còn giúp Đại Ngưu rất nhiều chuyện.
"Bỏ qua chuyện này đi. Có điều, sao các ngươi biết tin tức của tàn dư Ma giới?" Ngụy Nam Tâm uống một ngụp trà, bâng quơ hỏi.
Đại Ngưu có chút ấp úng. Nghĩ đến việc khai Vinh Tuệ Khanh ra, trong lòng hắn có chút không nỡ.
Bách Hủy nhẹ nhàng liếc Đại Ngưu một cái, cười nói:
"Đại nhân không biết đó thôi. Đại Ngưu ca có một người đồng hương ở Dốc Lạc Thần, tên Vinh Tuệ Khanh. Vài ngày trước nàng ấy chạy từ sơn trang Đóa Linh ra, đến thành Vĩnh Chương, rồi ở trong nhà chúng con."
Tay phải Ngụy Nam Tâm run lên, linh trà trong tay sánh ra, văng lên áo choàng của ông ta.