Mặc dù Vinh Tuệ Khanh ngày thường thoạt nhìn có vẻ hiền lành dễ gần, ăn nói nhỏ nhẹ, nhưng thật ra tính tình cứng rắn, mềm mỏng thì nghe, sắt đá thì không, lại càng không có chuyện để yên mặc người khác ức hiếp.
Bách Hủy nói đến đây lại khiến Vinh Tuệ Khanh bình tĩnh trở lại.
Sau khi đặt đũa xuống và cầm khăn lau miệng xong, Vinh Tuệ Khanh mới thản nhiên nói: "Ta không hiểu ý ngươi là gì. Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc. Trong lòng ngươi có khuất tất thì mới nghĩ người khác cũng như vậy. Thế nên tùy ngươi thôi!" Dứt lời, Tuệ Khanh tự mình với lấy chiếc gậy, chống chắc trong tay rồi đứng dậy định rời đi.
Bách Hủy nhanh chóng bước lên, chắn ngang trước người Vinh Tuệ Khanh sau đó nhíu mày cười nói: "Làm sao? Ngươi không dám nhận à?"
Rõ ràng cố ý chặn họng khiến Vinh Tuệ Khanh nói không ra lời.
Mục đích của cô ta chính là khiến cho Vinh Tuệ Khanh không phản bác được!
Bởi vì Vinh Tuệ Khanh không có cách nào chứng minh lời nói của mình, cũng chẳng có cách nào phản bác lại lời nói của cô ta. Cho dù thừa nhận hay không đều sẽ rơi vào bẫy của Bách Hủy.
Nhìn Vinh Tuệ Khanh, ánh mắt Đại Ngưu bỗng lóe lên, sau đó chậm rãi đứng sau lưng Bách Hủy.
Nụ cười Bách Hủy bấy giờ càng thêm tươi tắn: "Tuệ Khanh muội muội, sao muội không nói cho bọn ta biết ngày đó sơn trang Đóa Linh xảy ra chuyện gì?"
Vinh Tuệ Khanh chống gậy vòng qua người Bách Hủy, lên tiếng trả lời không thèm quay đầu lại: "Chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Thời điểm bọn ta đi, sơn trang Đóa Linh vẫn ổn. Nếu ngươi không tin có thể tự đến sơn trang kiểm tra cho biết!"
Bách Hủy hừ một tiếng: "Sơn trang Đóa Linh đã bị san bằng chẳng còn kẻ nào may mắn sống sót. Muội nói vậy khác nào có ý gây khó dễ cho ta?"
Vinh Tuệ Khanh quay đầu cười nhạo: "Ngươi đến sơn trang Đóa Linh rồi?"
Bách Hủy lắc đầu: "Làm sao ta có phúc phận ấy được?"
"Chính là vậy đấy. Ngươi chưa từng đến đó thì làm sao ngươi biết sơn trang Đóa Linh đã bị san bằng?" Nếu muốn đấu võ mồm cùng người khác, Vinh Tuệ Khanh chẳng khác nào chuyên gia. Chỉ là trước nay Vinh Tuệ Khanh vẫn cảm thấy cho dù miệng lưỡi lợi hại cũng đâu có gì đáng khoe khoang. Chính vì thế, cô luôn giả ngây giả vụng chứ không muốn tranh cãi với người khác.
Bách Hủy không ngờ tới việc Vinh Tuệ Khanh sẽ nói lời này, giật mình vội chữa cháy: "Tất cả mọi người đều đồn như vậy, sai sao được?"
Vinh Tuệ Khanh cười lạnh: "Mọi người? Mọi người là ai?"
"Mọi người? Chính là những người trên phố đó! Người trên phố đều nói như vậy!" Đại Ngưu theo sau đệm thêm một lời.
Bách Hủy nghe được mặt mày vui vẻ, lẳng lặng vươn tay ra sau cầm lấy tay Đại Ngưu, nhẹ nhàng véo véo.
Đại Ngưu chợt đỏ mặt, vô thức nhìn Vinh Tuệ Khanh một chút.
Vinh Tuệ Khanh lại không để tâm đến cử chỉ lén lút của bọn họ, chỉ chống gậy đi đến bên cửa, nhẹ nhàng nói: "Các người tình nguyện tin tưởng lời đồn nhảm đầu đường xó chợ cũng không thèm tin người quen như ta. Thật sự khiến người khác đau lòng! Thôi, Bách Hủy cô nương không dung chứa nổi ta nữa, hôm tay ta sẽ dọn ra ngoài!"
Nhìn Vinh Tuệ Khanh cà nhắc đi xuống bậc thang, Bách Hủy ngẩn người lập tức đuổi theo. Cô ta từ phía sau túm lấy vạt áo của Vinh Tuệ Khanh, lạnh lùng nói: "Ngươi không thể đi!"
Vinh Tuệ Khanh nổi nóng, gắng sức giãy giụa nhưng làm sao có thể thoát nổi Bách Hủy đã là Luyện Khí tầng thứ nhất đây?
"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Vinh Tuệ Khanh vừa giận vừa sợ, trong lòng tràn đầy sợ hãi. Đúng là phòng trời phòng đất phòng kẻ địch bên ngoài, nhưng lại quên mất không phòng mấy kẻ lòng lang dạ sói, biết người biết mặt mà không biết lòng bên cạnh.
Bách Hủy nhoẻn miệng cười vô cùng kỳ quái: "Tuệ Khanh cô nương, ngươi có biết không, ba đại môn phái vì bắt yêu nhân Ma giới mà treo thưởng đấy…"
"Vậy ngươi đi mà bắt yêu nhân Ma giới! Ngươi bắt ta để làm cái gì?" Vinh Tuệ Khanh càng thêm giận dữ. Hận mình không thể bổ đôi đầu Bách Hủy ra, nhìn xem bên trong cô ta đang nghĩ cái quái gì.
Bách Hủy mỉm cười đáp: "Yêu nhân Ma giới đang ở trên người ngươi!"
"Vô lý đùng đùng!" Vinh Tuệ Khanh phẫn nộ xù lông: "Ngươi mới là yêu nhân Ma giới, cả nhà ngươi đều là yêu nhân Ma giới! Đấy, sao ngươi không tự tố cáo chính mình đi!"
Bách Hủy lắc đầu: "Chửi bới cũng vô dụng. Ba đại môn phái treo thưởng tốt như vậy, bọn ta không thử một lần thì sao cam lòng được? Nếu ngươi không phải là yêu nhân Ma giới thì chắc chắn có liên quan đến yêu nhân Ma giới, đúng không Đại Ngưu?"
Vinh Tuệ Khanh không tranh cãi cùng Bách Hủy nữa mà quay đầu nhìn Đại Ngưu đang đứng trên bậc thang, giận dữ vô cùng: "Đại Ngưu ca, huynh cũng muốn bắt ta sao?"
Đại Ngưu chậm rãi bước tới, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Vinh Tuệ Khanh, trong lòng bất giác rối như tơ vò.
Bách Hủy đảo mắt một vòng, khẽ ngoắc tay gọi Đại Ngưu: "Đại Ngưu ca, ta biết huynh luôn nhớ mong Tuệ Khanh cô nương. Hôm nay ta tác hợp cho hai người, để huynh cùng Tuệ Khanh cô nương viên phòng. Nếu nàng ấy là người của huynh rồi, chúng ta sẽ không đi tố cáo nàng ấy nữa, có được không?"
Nét mặt Đại Ngưu giãn ra, dõi mắt muốn hỏi ý kiến Vinh Tuệ Khanh.
"Bách Hủy, ngươi đừng có làm mấy chuyện tổn hại âm đức như vậy! Ta còn chưa đến chín tuổi!" Vinh Tuệ Khanh không dám tin vào tai mình. Để một cô nhóc chưa tròn chín tuổi viên phòng cùng người khác, cho dù là tú bà ở kỹ viện cũng không nhẫn tâm như vậy!
Bách Hủy siết chặt vạt áo Vinh Tuệ Khanh không buông: "Người khác tám tuổi đã thành thân, chín tuổi đã sinh con rồi. Chưa kể ngươi nhìn lại mình xem, còn cao hơn cả ta. Thử nói ngươi chưa đến chín tuổi xem có ai tin không? Đúng không, Đại Ngưu? Không phải huynh rất yêu mến Tuệ Khanh cô nương sao?" Sau đó nháy mắt ra hiệu với Đại Ngưu.
Đại Ngưu chợt nhớ tới năm tháng cùng nhau lớn lên ở Dốc Lạc Thần, hắn có chút không đành lòng bèn thở dài một tiếng: "Không cần viên phòng cùng ta bây giờ, chỉ cần đồng ý cả đời này ở bên ta thì ta sẽ bảo vệ muội!" Nói xong hai mắt chan chứa hy vọng, dán chặt lên người Vinh Tuệ Khanh không chuyển không rời.
Vinh Tuệ Khanh bấy giờ tức đến nghẹn lời, trợn mắt nhìn Đại Ngưu. Trong cơn thịnh nộ bừng bừng, gương mặt thanh tú của cô bé dường như thêm vài phần đáng yêu, làm cho Đại Ngưu ngắm mãi không thôi.
"Tuệ Khanh, muội biết từ nhỏ ta đã muốn lấy muội làm vợ. Lúc này người nhà của muội đều đã không còn nữa, vậy hãy để ta chăm sóc muội phần đời còn lại đi!" Đại Ngưu ân cần nói.
Bách Hủy mỉm cười đứng một bên xem kịch hay.
Vinh Tuệ Khanh hít vào một hơi thật sâu, sau khi tỉnh táo trở lại, suy nghĩ cũng thay đổi theo. Cô gật đầu đồng ý: "Đã vậy thì ta nhận lời huynh. Chỉ có điều phải nói cho rõ, ta gả cho huynh chỉ làm chính thê. Huynh không thể cưới thêm di nương lẫn tiểu thiếp thông phòng. Cả đời này huynh chỉ có mình ta, kể cả sau này ta già nua, không có con cái thì huynh cũng không được vứt bỏ ta để đi tìm thú vui khác. Huynh làm được không?"
Đại Ngưu chưa kịp phản ứng đã thấy Bách Hủy cười phá lên.
"Ha ha.. Ta thấy ngươi điên thật rồi. Ai nói cho ngươi theo Đại Ngưu là để ngươi làm chính thê? Còn muốn một đời một kiếp chỉ có hai người? Ngươi cũng xứng sao?" Bách Hủy khinh miệt nói, sau đó dựa vào người Đại Ngưu liếc mắt đưa tình: "Ta mới là chính thê, ngươi cùng lắm chỉ làm tiểu thiếp thôi. Còn phải đợi ngươi sinh con xong mới tính tiếp được."
Bách Hủy không muốn sinh con, sợ rằng sẽ làm chậm trễ quá trình tu luyện. Vừa khéo Vinh Tuệ Khanh không có linh căn, lại là một đứa trẻ mồ côi. Sau này cô nàng có sinh con cho Đại Ngưu thì cũng do mình nuôi nấng dạy dỗ mà thôi. Tương lai mình và Đại Ngưu tu luyện đạt được thành quả, trong khi Vinh Tuệ Khanh cứ thế già đi thì dựa vào cái gì để cạnh tranh cùng mình?