Sấm chớp rền vang, trời mưa như trút nước, khói đen lượn lờ bay trên thôn Dốc Lạc Thần hòa lẫn với mùi da thịt bị đốt cháy.
Vinh Tuệ Khanh vô cùng lo lắng. Cô tới muộn rồi, e rằng thi thể của ông nội và cha đã bị đốt thành tro mất rồi.
Cắn chặt răng, Vinh Tuệ Khanh tiếp tục rạch bầu trời, quay trở lại vết nứt không gian, vừa tránh né gió mạnh bên trong vừa chuyển động vạch sinh mệnh của cô lần nữa.
Lần đầu tiên sử dụng, nên cô vẫn chưa quen tay.
Vinh Tuệ Khanh thở dài, cho dù có thể chính xác đến từng giây thì cô cũng không nhớ ngày hôm đó rốt cuộc bắt đầu từ giây, từ phút nào...
Lần này, cô để vạch sinh mệnh xoay thêm hai vòng ở phía trước.
Trong vết nứt không gian, vòng xoáy lại hiện lên lần nữa rồi điên cuồng xoay tròn.
Đợi đến lúc nó dừng lại, cô mới xé vết nứt không gian, nhìn ra bên ngoài.
Lần này, có vẻ như cô đến hơi sớm.
Thôn Dốc Lạc Thần không một tiếng động, chìm trong màn đêm yên tĩnh.