Thánh nữ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, dường như có một sức hút khó tả toát ra từ cơ thể nàng khiến Vinh Tuệ Khanh khó mà dời nổi mắt.
Cô không kìm được cất tiếng khen ngợi: "Thật là tuyệt tác của trời cao..."
Thánh nữ có chút nghẹn lời, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, liếc nhìn Vinh Tuệ Khanh. Nhưng vì ngại thân phận chủ thượng thần điện Quang Minh của cô nên nàng mới không mở miệng trách mắng.
Vinh Tuệ Khanh nhún vai, cười nói: "Dì Thánh nữ không cần nghĩ theo hướng xấu vậy đâu, dù sao thì cũng không đến mức đó."
Thánh nữ Quản Khinh Sa khẽ thở dài, ấn vai cô ngồi xuống, rốt cuộc cũng lên tiếng: "Con cũng biết, tình cảm của những tên nam tu kia đối với ta thật ra cũng không ảnh hưởng gì đến ta cả... Ta không tin được tình cảm của bất cứ kẻ nào, vì vậy cũng không muốn kết thành đạo lữ song tu với ai..."