Dường như Vinh Tuệ Khanh hoàn toàn không biết gì cả, cô quay đầu nhìn về phía Thánh nữ, rồi nói với giọng vô cùng hào hứng: "Thánh nữ đại nhân, con cũng Hóa Thần rồi!"
Thánh nữ trừng mắt nhìn, rồi lại nhìn vào đôi mắt của Vinh Tuệ Khanh lần nữa, nó vẫn trong suốt tinh khiết như cũ, đôi mắt xanh thẳm như bầu trời ngày thu khiến lòng người rung động. thần ý vừa nãy đã hoàn toàn không còn sót lại dấu vết gì nữa, có lẽ là do bản thân quá căng thẳng nên mới hoa mắt thôi...
Thánh nữ cố ý đem thứ suy nghĩ đáng sợ này ném ra khỏi đầu, mỉm cười gật đầu, muốn tiến lên phía trước để kéo lấy tay cô xem xét, nhưng mà chẳng biết tại sao lại không thể nào bước lên phía trước được, chỉ nhúc nhích một chút rồi đứng im tại chỗ, đành lo lắng hỏi: "Con vẫn ổn chứ? Ngụy Khanh Khanh đâu rồi?"