"Nhóc lừa gạt, chỉ giỏi lừa người ta, khiến cho người ta một lòng một dạ với mình rồi quay người bỏ chạy." La Thần đột nhiên bật ra một câu, tự mình cũng cảm thấy không thể giải thích được. Nhưng tay y lại không tự chủ mà giữ lấy eo của Tuệ Khanh, có ý muốn "xử theo pháp luật" với cô, nhưng nhìn vào ánh mắt lơ đãng không chuyên tâm của cô là đã biết tâm trí cô đã chạy đến những vấn đề của ngày mai rồi, y chỉ có thể phẫn nộ mà buông tay, ngồi xuống một bên tu luyện.
Vinh Tuệ Khanh mỉm cười đặt một nụ hôn lên gò má của La Thần, nhanh chóng gọi tấm đệm đến bên cạnh La Thần ngồi xuống, cùng y ngồi tu luyện.
Cả hai cùng tiến vào trạng thái trầm tư thâm sâu.
Trong động phủ không có năm tháng, một đêm với người tu hành như bọn họ mà nói càng như bóng câu qua khe cửa.
Sáng hôm sau, La Thần từ trong trầm tư thức tỉnh. Y nghiêng đầu nhìn sang, nói không nên lời.
Vinh Tuệ Khanh tựa đầu trên vai y ngủ ngon lành.