"Nếu như vậy thì mọi người quyết định là được rồi, nói với con làm gì?" Vinh Tuệ Khanh không quá quan tâm. Mặc dù cô rất muốn lăng trì Ngụy Khanh Khanh, nhưng cấp cao của thần điện Quang Minh cần dùng đến cô ta, cô có thể làm gì khác ngoài việc nghe theo lệnh... Người không có thực lực, không có quyền lên tiếng. Ở bất kỳ nơi nào cũng là như vậy.
Thánh nữ thấy tâm tình của Vinh Tuệ Khanh không tốt, lại cho rằng cô buồn là do nhìn thấy sự việc xảy ra sau khi mình ra đời, cảm thấy bản thân có lỗi với người nhà nên nhẹ giọng an ủi: "Lựa chọn của người thân con không có quan hệ gì tới con, con không nên tự trách mình."
Vinh Tuệ Khanh ngượng ngùng cười một tiếng, lại nhớ tới chuyện Thánh tử nói, hỏi ngược lại: "Tự trách chuyện gì? Sau khi bé gái kia kéo dài được tính mạng vì sao thần điện Quang Minh còn muốn đuổi giết người nhà con?"