Thánh tử mỉm cười, mở lòng bàn tay mình ra, giọt máu từ ngón tay của Vinh Tuệ Khanh bất động trên bàn tay hắn.
Hai tay Thánh tử chập vào nhau, giọt máu lập tức lan ra từ lòng bàn tay hắn.
Giọt máu kia càng lúc càng lan rộng, càng lúc càng đậm, che khuất tầm mắt, khuếch tán ra toàn bộ động phủ.
Sau đó đám sương màu máu liền như bị hút hết về phía Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh tối sầm mắt lại, nhất thời mềm nhũn mà ngã xuống đất.
Lúc cô tỉnh lại đã là đêm khuya.
Thánh tử nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi đối diện nệm ngồi của cô.
Đá xanh dưới chân vừa cứng lại vừa lạnh, Vinh Tuệ Khanh cảm thấy các khớp xương đều đau nhức.
"Tỉnh rồi?" Thánh tử mở mắt, tỉ mỉ quan sát cô.
Vinh Tuệ Khanh ngồi dậy, chớp chớp hai mắt, nhớ tới màu máu đầy trời trước khi ngất xỉu, cô chau mày nói: "Vừa rồi người đã làm gì ta?"
Thánh tử mỉm cười: "Một phép thuật nho nhỏ, ngụy trang cho dòng máu của ngươi mà thôi."