Vinh Tuệ Khanh và La Thần cùng quay đầu nhìn về phía người phụ nữ áo đen cầm liêm đao.
Người phụ nữ áo đen cầm liêm đao vốn đang cúi gằm mặt xuống, đột nhiên cảm thấy điều gì đó, chợt ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt lạnh lùng của La Thần.
Mặc dù La Thần đã che giấu hơi thở ma chủ của mình, còn đặt cả một viên kim đan giả ở trong đan điền, thế nhưng cho dù y có thể qua mắt tất cả mọi người trong giới tu sĩ, thậm chí có thể qua mắt cả thượng tiên trên tiên giới, thì y cũng không thể qua mắt được người phụ nữ áo đen cầm lưỡi hái trước mặt này.
Người phụ nữ áo đen cầm lưỡi hái nở nụ cười nhìn La Thần, nhẹ giọng nói: "Tại sao huynh cũng ở đây?" Vừa giống như người yêu xa cách lâu ngày gặp lại, lại như người thân máu mủ ruột thịt, thân thuộc và mong chờ, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn, mặc dù vẫn khàn khàn, nhưng trong tiếng khàn lại chứa đựng tình cảm dịu dàng, những người có mặt ở đó và cả linh sủng đều nghe rất rõ.