Khi trong thức hải truyền đến giọng nói đáng thương của Lang Thất, Vinh Tuệ Khanh hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái.
Nếu như bọn họ không gặp phải phiền toái, thì làm sao đến bây giờ vẫn chưa lấy được cái đỉnh đồng nhỏ kia chứ?!
Vinh Tuệ Khanh truyền âm qua: "Các ngươi ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Cô còn đang nghi ngờ, lại thấy có một con chó hoang người ngợm bẩn thỉu lắc lư chạy ra từ góc đường, nó chạy đến bên cạnh cô vẫy tít cái đuôi.
Vinh Tuệ Khanh nhận ra nó chính là Lang Thất thì vừa tức vừa buồn cười, cô không nhịn được giơ chân đạp nó một cái, sau đó đi ra ngoài trấn.
Lang Thất kêu "oẳng" lên một tiếng, đi theo phía sau Vinh Tuệ Khanh rời khỏi đó.
Vinh Tuệ Khanh chọn một nơi trống trải ngoài trấn, bày trận kỳ, sau đó tự mình đi vào.
Lang Thất cũng lập tức chui vào.
"Nói đi, sao ngươi lại biến thành bộ dạng như vậy?" Vinh Tuệ Khanh thản nhiên hỏi.