Vinh Tuệ Khanh rất quen thuộc với đỉnh núi Thanh Vân Tông, bởi vì cô từng đặt lại tất cả những đại trận hộ sơn của nơi đây, cho nên chỉ vừa liếc mắt là đã nhìn ra đỉnh núi có sự thay đổi.
Tuy nhiên suy nghĩ một lát, cô cũng cảm thấy không có gì là lạ. Suy cho cùng sự biến hóa bên ngoài chẳng qua chỉ là cách để ngụy trang, phải xem thực chất bên trong có thay đổi hay không, đó mới là điều quan trọng nhất.
Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ một lát rồi nói với A Nga: "Ngươi mang Khẳng Khẳng đi theo phía sau ta, đừng có đánh rơi nó đấy."
Khẳng Khẳng có thể phá được mọi kết giới, trận pháp cũng không có ảnh hưởng với nó mấy. Vinh Tuệ Khanh bảo A Nga mang theo nó, thật ra là muốn giúp nàng ấy đi lại thuận tiện hơn thôi.
Khẳng Khẳng làm mặt quỷ với Vinh Tuệ Khanh, nó cũng không vạch trần lý do của cô.
Vinh Tuệ Khanh lấy cỏ ẩn thân rồi đưa cho A Nga một cây, mình đeo một cây, ẩn mình đi vào bên trong trận pháp.