Bọn họ không lập tức rời khỏi thuyền báu, mà đợi đến lúc đêm khuya thanh vắng, người người ngủ say, mới ném bè nổi xuống biển, sau đó từng người nhảy lên.
Chủ thuyền đứng trên boong thuyền lầu năm, lẳng lặng nhìn bọn họ rời đi.
Để tiễn bọn họ một đoạn đường, hai cánh tay chủ thuyền khẽ nâng lên, sử dụng một phép thuật nhỏ, mang đến một cơn gió Đông, tiễn bọn họ đi về phía trước thậm chí còn làm một tầng sương dày đặc phủ xuống, ngăn cản những ánh mắt theo dõi có thể sẽ xuất hiện kia.
Vinh Tuệ Khanh đứng ở đầu thuyền bè nổi, nhìn biển Trầm Tinh mênh mông dưới bóng đêm, hít một hơi ngập tràn vị mặn của biển thật sâu, quay đầu lại hỏi La Thần: "Chúng ta cứ màn trời chiếu đất trên bè nổi như vậy sao?"
Bè nổi đang phiêu bạt trên biển, thoạt nhìn chỉ là một cái bè gỗ mà thôi.
Thật không biết làm thế nào để nó có thể chống chọi với sóng gió trên biển.
Đừng nói biển động mưa bão, cho dù là một trận mưa lớn cũng có thể khiến bọn họ lạnh đến xuyên tim.