Vinh Tuệ Khanh biết chủ thuyền đi lục đạo luân hồi tìm người rồi.
"Còn tốt, ta biết nàng còn sống, chưa phải vào lục đạo luân hồi." Chủ thuyền cười tủm tỉm nói: "Thế nên thuyền báu này của chúng ta sẽ tiếp tục trôi trên bốn biển lớn, cho đến khi nàng đến tìm ta mới thôi."
"Lục đạo luân hồi có hình dáng thế nào?" Vinh Tuệ Khanh tò mò hỏi.
Chủ thuyền bật cười: "Ngươi cho rằng lục đạo luân hồi là nhà ai à? Lại còn hình dáng thế nào nữa..."
Vinh Tuệ Khanh ngượng ngùng: "Thì là có phần hiếu kỳ."
"Lục đạo, vốn là chỉ sáu cõi: cõi thần, cõi người, cõi Tu La, cõi súc sinh, cõi ngạ quỷ*, cõi địa ngục. Thế nhưng trên thực tế, hiện tại chỉ có cõi Tu La, cõi người, cõi súc sinh và cõi ngạ quỷ là mở ra, cõi trời và cõi địa ngục vô hình vô dạng, đã sớm được đóng lại. Ta đi lục đạo luân hồi, cũng chỉ tìm được một Chưởng Đạo Chi Linh** của nó, chỉ nhìn qua ghi chép luân hồi của vạn năm qua mà thôi." Chủ thuyền cười tủm tỉm nói, có vẻ như tâm trạng cực tốt.