"Thì ra ngươi cũng muốn tìm người?!" Vinh Tuệ Khanh thốt ra, đối với nỗi khổ tâm của Long Thần càng vạn phần cảm khái.
Không biết là nguyên do gì mới tạo thành sự chấp nhất như vậy.
Văn sĩ trung niên cười: "Cũng muốn tìm người? Lẽ nào ngươi cũng đang tìm người?"
Vinh Tuệ Khanh tự biết mình lỡ lời, cười nói: "Lấy danh tiếng giờ đây của chủ thuyền, cho dù người nọ ở nơi nào, nhất định cũng có thể nghe đến tiếng gió. Chỉ là..." Vinh Tuệ Khanh nhớ tới một khả năng, nhíu mày nói: "Người nọ hẳn là còn sống chứ?!"
Nếu như đã không còn trên cõi đời này nữa, vậy thì dù cho Long Thần có thống nhất được Ngũ Châu Đại Lục, người nọ cũng sẽ không biết được.
Tình cảm có sâu hơn nữa cũng không chịu nổi một chén canh Mạnh Bà*.
* Canh Mạnh Bà: Theo truyền thuyết, khi luân hồi chuyển sinh từ cõi âm về cõi trần thì tất cả các linh hồn cũng đều phải uống canh Mạnh Bà để quên đi tất cả những gì đã xảy ra trong kiếp sống của mình.