Lâu như vậy, cuối cùng y đợi được cô rồi.
La Thần ngừng lại, hồi lâu mới khẽ hỏi bên tai cô: "Có khá hơn chút nào không?" Ngữ điệu dịu dàng đến mức khiến Vinh Tuệ Khanh nhớ tới La Thần trước kia, La Thần mà lần đầu cô gặp ở sơn trang Đóa Linh, phong thái nhẹ nhàng, tao nhã như trích tiên giáng trần.
Đáng tiếc, y không phải là trích tiên, y là Ma đến nhầm hồng trần.
Cái mũi Vinh Tuệ Khanh đau xót, suýt nữa thì rơi lệ, vội vàng ôm chặt La Thần, dụi đầu vào hõm vai y, lau hết nước mắt vừa mới chảy ra.
La Thần cảm nhận được nước mắt của Vinh Tuệ Khanh, chỉ cảm thấy đầu vai nóng rực, đau nhức như bị lửa thiêu đốt.
"Đừng khóc, đừng khóc..." La Thần nhẹ nhàng nỉ non, nghiêng mặt sang, hôn lên khuôn mặt Vinh Tuệ Khanh, hôn xuống từng giọt từng giọt nước mắt của cô.
Nước mắt Vinh Tuệ Khanh càng rơi nhiều hơn.
"A..." La Thần khẽ kêu một tiếng.