Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc đứng trên bờ cát, đờ đẫn nhìn về phía vừa nãy xuất hiện đỉnh cấp tông môn Pháp gia.
Thế này là đại biểu cho bọn họ đã vượt qua trạm thứ hai sao?
Tay A Quý buông ra, ngã ngửa về phía sau, bịch một tiếng nằm trên mặt đất.
Vinh Tuệ Khanh quay lại, thấy sắc mặt A Quý tái nhợt như tờ giấy, mới giật mình nhận ra hẳn là hắn bị thương rất nặng.
Vinh Tuệ Khanh không nói hai lời, lấy toàn bộ đan dược thất phẩm hợp với yêu thú do chính mình luyện chế ra, định nhét vào miệng A Quý.
Nhưng A Quý lại cắn chặt răng, làm thế nào cũng không nhét vào được.
Vinh Tuệ Khanh sốt ruột, nhét đan dược vào miệng mình, sau đó nhai nát, ôm đầu A Quý, dùng miệng áp lên môi hắn, từng chút từng chút mớm đan dược đã nhai nát sang.
Hàm răng đang cắn chặt của A Quý vừa tiếp xúc với đôi môi Vinh Tuệ Khanh liền chậm rãi mở ra, nuốt đan dược xuống.