Đóa Linh phu nhân cười như điên nói: "Ta không chỉ muốn đoạt linh căn của hắn, ta còn muốn chuyển linh căn của hắn cho cháu trai ngoan của ta nữa! Chẳng lẽ ngươi không biết, tất cả tu sĩ thiên tài của Đóa gia chúng ta đều là làm thế này để có được linh căn sao?! Ha ha ha ha..." Đóa Linh phu nhân nhìn trời cười như điên, tròng mắt chuyển từ màu nâu sẫm sang màu đỏ tươi, tựa như ác ma trốn ra được từ trong địa ngục.
Bên trong hai tròng mắt Đóa Linh phu nhân tràn đầy màu máu, sắc mặt tái nhợt, hai tay hợp lại, gia tăng linh lực thúc ép.
Đóa hoa sen màu xanh biếc trên đầu Đại Ngưu xoay tròn cực nhanh, ánh sáng màu xanh biếc càng sáng rỡ hơn. Dần dần, một chùm sáng màu lam tím chậm rãi xông ra từ đỉnh đầu Đại Ngưu, tựa hồ muốn rời khỏi thân thể hắn bay vút lên trời.
Vinh Tuệ Khanh xem đến không kịp thở.
Cô nhớ kĩ, lúc mình trải qua quá trình bị đoạt linh căn này, vì không để Đóa Linh phu nhân thực hiện được mục đích, cô buộc phải vung dao tự sát.