"Ngươi làm gì vậy? Còn không nhanh mặc áo vào đi!" Mạnh Lâm Chân có chút hoảng hốt lo sợ, bước vội tới nhặt chiếc áo bào trên mặt đất lên, muốn mặc vào cho cô bé trần truồng trước mặt.
Cô bé kia lại bước vào trong lòng Mạnh Lâm Chân, bầu ngực để trần dựa vào trước ngực hắn thì thào nói khẽ: "Ta rất lạnh. Ngươi thật là ấm áp."
Cô bé khẽ rên lên một tiếng, cả người run rẩy, vùi vào trong lòng Mạnh Lâm Chân đầy yếu ớt.
Tâm trạng Mạnh Lâm Chân vẫn đang xúc động khi gặp lại người quen cũ, cuối cùng khó có thể khống chế được nữa.
Bàn tay luồn dưới nách nâng cô bé lên.
Mạnh Lâm Chân nhẹ nhàng ngả đầu qua.
Cơ thể trắng mịn của cô bé chợt ửng hồng, có hơi căng thẳng nhưng không hề từ chối, dịu dàng ôm lấy đầu của Mạnh Lâm Chân.
Mạnh Lâm Chân bế cô bé lên, vội vàng đi về phía trước, ấn cô bé lên trên khoang gỗ vừa dày vừa nặng.
Trái tim cô bé vốn được làm bằng ngọc, không thể đập cũng không biết nóng lạnh.