Mười vạn linh thạch một chỗ?
Vinh Tuệ Khanh bắt đầu tính toán. Chắc chắn Xích Báo và Lang Thất không thể lấy thân phận của linh sủng để đi theo được, phải biến thành hình người. Khẳng Khẳng tính là linh sủng, chắc không sao.
"Một chỗ có thể ở mấy người?" Vinh Tuệ Khanh hỏi.
"Hai người." Mão Tam Lang cười nói: "Ta có linh thạch..."
Vinh Tuệ Khanh xua tay ngăn cản cậu: "Chỉ có ba mươi vạn linh thạch hạ phẩm thôi, ta vẫn trả được. Ta sợ có quá nhiều người muốn đi, đến lúc đó mọi người đấu giá mới thảm."
Mão Tam Lang cười to, làn da sạm đen kết hợp cùng hàm răng trắng sáng, dáng vẻ tươi cười rạng rỡ giống như ánh sáng mặt trời, trông rất cuốn hút.
Vinh Tuệ Khanh cũng không nhịn được cười theo.
"Sẽ không đến mức như vậy đâu. Muội tưởng ai trong giới tu hành Ngũ Châu Đại Lục này cũng có thể dễ dàng lấy ra được mười vạn linh thạch hạ phẩm sao?" Mão Tam Lang nói đầy ẩn ý: "Ngày mai muội đi theo ta ra bến, xem chỗ nộp linh thạch sẽ biết."