Lang Thất nghe Vinh Tuệ Khanh kể về câu chuyện "người đánh cá và con cá vàng" thì càng tin chắc vào phán đoán của mình, nó nhìn chằm chằm vào Vinh Tuệ Khanh với vẻ mặt "A, ta đã biết ngươi là đồng hương", nó cười hì hì nói: "Chủ nhân, chúng ta tạm thời qua bên kia tìm một chỗ để ở, xem tình hình thế nào rồi quyết định sau. Chờ tới lúc ở đây có nhiều tu sĩ tập trung thì chúng ta chọn một chiếc thuyền tốt đi tới đó, làm vậy sẽ không bị lộ tung tích, chủ nhân thấy thế nào?" Cho dù nó vẫn gọi cô là "chủ nhân", nhưng trong giọng nói lại không có vẻ gì là cung kính cả.
Vinh Tuệ Khanh nhíu mày nhưng không nói gì. Xích Báo đã đạp Lang Thất ra xa: "Kẻ nào không tôn trọng chủ nhân thì chính là kẻ địch của Xích Báo ta!"
Lang Thất kêu lên một tiếng, lại chạy từ phía xa về, chống nạnh mắng Xích Báo: "Các người đều là đám cặn bã! Vốn là cùng cây sinh ra, nỡ nào lại vội đá nhau vậy chứ!... Ngươi là fan cuồng của chủ nhân mà cũng xứng để đấu với ta à!"