Tại tầng cao nhất của Vấn Tiên Lâu, một bóng đen bay lên rồi biến mất tựa như một làn khói đen ở phía chân trời.
Tốc độ nhanh như tia chớp đó khiến bất kỳ tu sĩ nào của Ngũ Châu Đại Lục gặp được cũng phải kinh ngạc trố mắt nhìn.
Nhưng nàng ta không rảnh quan tâm suy nghĩ của người khác.
Nàng ta làm nhiều chuyện như vậy, lên trời xuống đất, dùng hết mọi thủ đoạn, chẳng lẽ vẫn không thể thay đổi tất cả những điều này sao?
Từ lồng ngực nàng ta dấy lên một cơn tức giận, hận không thể kéo chủ thần đã chết sớm ra ngoài lấy roi đánh một trận!
Chủ thần thì giỏi lắm sao?
Cuối cùng chẳng phải vẫn không thoát khỏi số phận bị tan thành mây khói sao?!
Vì sao? Vì sao không thể để nàng ta được toại nguyện chứ?!
Toàn thân nàng ta run rẩy, tay phải gần như không cầm chắc được lưỡi liềm dài.
Khí huyết trong cơ thể không ngừng dâng lên, cổ họng cũng thấy tanh mùi máu.
Phụt!
Một dòng máu tươi phun ra ngoài.