Tống Chi Bá nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh hình như bị khống chế bởi uy lực của hai tu sĩ Nguyên Anh bảo vệ mình, trong lòng gã thầm vui mừng, lời nói ra cũng càng thêm càn rỡ: "Tuệ Khanh, nàng đừng ngại ngùng. Ta đã xin Tông chủ các người cho ta được cầu hôn nàng. Đến lúc đó, ta với thân phận là Luyện Đan Sư lục phẩm của Thành Nguyên Đan Lâu sẽ đích thân qua đón dâu, như vậy cũng xem như không làm nàng thiệt thòi. Mặc dù lần này nàng đã luyện ra được đan dược thất phẩm nhưng dù sao còn trẻ tuổi, sau này có thể luyện ra nữa hay không cũng không thể nói trước. Nhưng nếu nàng gả cho ta thì lại khác. Ít nhất... ta có thể bảo đảm lần nào nàng cũng có thể luyện ra đan dược lục phẩm, còn về đan dược thất phẩm thì vợ chồng chúng ta sẽ nghiên cứu thêm, cùng nhau tiến bộ..."
"Ngươi câm miệng!" Vinh Tuệ Khanh tức giận đến bật cười. Cô đứng dựa vào bức tường ở đại sảnh, lần đầu tiên lấy ra minh bài Đại Trận Pháp Sư Thanh Vân Tông của mình và truyền linh lực vào đó.