"Ngươi có biết trong Ngũ Châu Đại Lục từng có một quyển sách kỳ lạ gọi là "Dị Vật Chí" không?" Tư An thản nhiên nhìn Vinh Tuệ Khanh, sau đó lại nhìn lướt qua động phủ của cô.
Vinh Tuệ Khanh nhạy bén cảm thấy ánh mắt Tư An dừng lại ở những chỗ cô chôn trận kỳ lâu hơn những chỗ khác.
Có lẽ đây là bản lĩnh của tu sĩ Hóa Thần.
Vinh Tuệ Khanh thầm thở dài. Tu vi của cô vẫn quá thấp, trận kỳ luyện chế ra chỉ có thể giấu giếm được tu sĩ Nguyên Anh, nhưng vẫn kém hơn tu sĩ Hóa Thần một bậc.
"'Dị Vật Chí' à? Ta thật sự chưa từng nghe qua." Vinh Tuệ Khanh thành thật nói: "Nghe tên thì chắc hẳn nó là một quyển sách ghi lại vài thứ kỳ lạ."
Khóe miệng Tư An khẽ cong lên, lộ vẻ vui sướng nói: "Nói vậy cũng gần đúng. Tuy nhiên, nếu để cho những người năm đó nghe được ngươi đánh giá quyển sách này như vậy, bọn họ chắc sẽ hận không thể đâm đầu chết đi cho rồi."